“Hắn hiện đi không phải là muốn chết sao?”
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương lườm lão Vũ mù.
“Cũng chỉ có lúc sư tôn ta không ở đây nên ngươi mới dám nói thế. Nếu người có mặt lúc này, ngươi thử nói vậy xem?”
Lão Vũ mù khuôn mặt sắc xấu hổ ho khan nói: “Sự thực là vậy mà, hắn bây giờ... không thể năm đó...”
“Hơn nữa, người nào nói cho ngươi năm đó người không dám?”, Thạch Cảm Đương hừ nói: “Năm đó sư tôn ta cũng đã thử, nhưng thất bại vì địa tâm bài xích”.
“Thế nhưng lần này... dường như thành công...”
Thạch Cảm Đương cũng không hiểu vì sao.
Tóm lại là rất kỳ quái.
Lúc trước thất bại, lần này lại thành công, khiến người ta cảm thấy có chút khó tin.
“Các ngươi cũng không ngăn?”
Lão Vũ mù lúc này đi đi lại lại, nói: “Không thích hợp chút nào, theo như các ngươi đã nói, trước khi các ngươi tới thì Tần công tử đã xuống địa tâm, hiện tại tính toán thời gian cũng tương tự, cũng gây ra xao động”.
“Cho nên đám chiến sĩ Ma tộc kia lui lại nhất định là nhằm vào Tần công tử...”
Lời này vừa nói ra, ba người Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi liền biến đổi sắc mặt.
“Không được, ta phải xuống!”
Lão Vũ mù lúc này thoắt cái, đi về phía thông đạo.
“Tam gia!”
Vũ Thính Phong lúc này thủ hộ ở thông đạo gần đó, thấy lão Vũ mù thì cung kính hành lễ.
Tuy là lão ta là lão tổ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314361/chuong-2112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.