Chương trước
Chương sau
Lão Vũ mù cười hì hì nói.

Thằng bé Thính Phong...

Có phải là lão tổ Vũ gia lần trước tới, Vũ Thính Phong?

Một lão già gần đất xa trời như vậy, cũng chỉ có lão Vũ mù gọi là “thằng bé”.


“Ngươi xong đời”.

Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: “Sư tôn ta rất khách khí với hai vị kia, ngươi một câu thằng bé Thính Phong, sư tôn ta mà nghe được thì sẽ đánh chết ngươi”.

“Có thể giống nhau sao? Tần công tử là suy nghĩ cho đại nghĩa, vì Cửu U đại lục, tràn đầy sự kính trọng với Vũ Đế cùng tiền bối Hoàng Phủ Nhất Cầu thì mới khách khí với hai thằng nhóc đó chút, đó là tán thưởng tiểu bối”.

“Ta là lão tổ tông của Vũ Thính Phong, gọi Thính Phong thì thích hợp cực kỳ”.

Lão Vũ mù không thèm để ý chút nào.

Tần Ninh có thân phận như thế.

Vũ Thính Phong cùng Hoàng Phủ Thần Hoa nhìn thấy Tần Ninh, dập đầu hành đại lễ còn được.

Chỉ là Tần Ninh không muốn bại lộ thân phận, hắn cũng lười quan tâm Vũ gia ra sao.

Dù sao lần này là vì sự tồn vong của Cửu U đại lục.

“Lão già mù, ngươi tới làm gì, nói rõ đi, còn ngươi nữa, tôm cát nhỏ...”

Thạch Cảm Đương cẩn thận nói.

Hai lão hồ ly này không thể đến mà không có lí do được.

“Gặp chút phiền phức, e là sẽ khiến vị sư tôn đó của ngươi giận dữ hơn”.

Phiền phức?

Mấy người Thạch Cảm Đương không hiểu.

Mà giờ khắc này, trong đại điện Thanh Vân của Thanh Vân tông.

Tần Ninh toàn thân áo trắng không nhiễm bụi trần, ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế trên đại điện.

Phía dưới, Vũ Thính Phong mang theo mấy chục người Vũ gia, Hoàng Phủ Thần Hoa mang theo mấy chục người Hoàng Phủ gia, lần lượt đứng hai bên trái phải.

Ngoài ra thì còn mấy bóng người nhìn có vẻ lạ mặt.

Vũ Thính Phong lúc này khách khí nói: “Mấy vị này, là đại diện của bốn đại cổ quốc”.

“Tám đại cổ quốc, chỉ có bốn đại cổ quốc tình nguyện xuất lực, bốn đại cổ quốc còn lại do cổ quốc Đại Hạ cầm đầu... tị thế bất xuất, nói không muốn quan tâm”.

Vũ Thính Phong có chút khổ sở nói: “Còn cả cổ gia Lĩnh Nam cùng Hoang gia!”

Vũ Thính Phong bất đắc dĩ thở dài, muốn nói lại thôi.

Vũ Thiên Hành, trưởng tộc Vũ gia không nhịn được nói: “Đám Hoang gia kia không biết có ý gì mà còn nói là không liên quan đến họ, mà cổ gia Lĩnh Nam còn ghê tởm hơn...”

“Giết sạch những người mà chúng ta phái đi!”

Vũ Thiên Hành thật sự rất giận.

Việc này liên quan đến Ma tộc dưới lòng đất, nếu như Ma tộc dưới lòng đất tuôn ra mặt đất, đó là kiếp nạn của toàn bộ Cửu U đại lục.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.