Thạch Cảm Đương cùng Vân Sương Nhi, ai mà chẳng là là rồng phượng trong loài người, thế mà lại ở bên cạnh Tần Ninh làm đệ tử, làm tì nữ.
Thanh niên này có lai lịch thế nào?
“Ức hiếp đến ta, chính là muốn chết”.
Tần Ninh cười nói: “Tiễn các ngươi lên đường!”
Thạch Cảm Đương lúc này gật đầu, búa rìu trực tiếp chém xuống.
Keng...
Bỗng nhiên lại vang lên tiếng leng keng.
Thạch Cảm Đương lúc này đột nhiên lui lại, sắc mặt cả kinh.
“Người nào?”
“Ha ha... Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi, hà tất phải quyết tuyệt như vậy chứ?”
Một tiếng cười khẽ vang lên vào thời khắc này.
Bên ngoài cửa có một người cất bước đi vào.
Mười mấy người phía sau cũng lần lượt đi theo.
Đó là một thanh niên mặc long bào, khí vũ phi phàm, thẳng lưng ưỡn ngực, nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn vô cùng kiêu ngạo.
“Tại hạ Long Trạch Đào, đệ tử của Long Hiên các ở đại lục Long Linh!”
Đại lục Long Linh!
Một trong bảy đại lục trung tâm, đại lục Long Linh!
Lúc này, Thạch Cảm Đương nhăn mày.
Long Trạch Đào có hai gã trung niên đi cùng bên người mang khí tức mạnh hơn cả hắn ta.
Ít nhất là cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ.
Nếu chỉ là một đệ tử của Long Hiên các, làm sao có thể được hai cường giả cảnh giới Thiên Vị hậu kỳ hộ tống chứ.
Long Trạch Đào lúc này cười nói: “Vũ các chủ dù sao cũng là bá chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314080/chuong-1831.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.