Theo như tính cách của sư tôn rất có khả năng sẽ bảo hắn ta mở thêm lần nữa!
“Ngươi lo cái gì?”
Tần Ninh liếc nhìn Thạch Cảm Đương, cười nói: “Lần này chúng ta ngênh ngang đi vào!”
Tần Ninh đi đến chân núi, bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra.
Ngọn núi kia lúc này xuất hiện một cửa cung.
Tần Ninh đi đến trước cửa cung, nhẹ nhàng gõ vòng tay cầm trên cửa cung, bên trái ba lần, bên phải sáu lần.
Tiếng cạch cạch cạch vang lên, cửa cung lúc này chầm chậm mở ra.
Trong chốc lát, một luồng khí tức cổ phả vào mặt.
Tần Ninh đi trước cất bước đi vào bên trong cung điện.
Dưới chân phát ra tiếng róc rách.
Trên mặt đất ở cung điện này khắp nơi đều là nước chảy, trong suốt thấy đáy.
Bốn người giẫm trên mặt nước, nhìn xung quanh.
“Cung Lưu Vân?”, Thạch Cảm Đương ngẩn người nói: “Chi bẳng gọi là cung Lưu Thuỷ (cung nước chảy) chẳng phải hợp lý hơn à?”
“Ba phó cung lớn cung Lưu Vân, cung Triết Vân, cung Mạc Sơn là ba vị đệ tử tâm đắc nhất của Bắc Thương Đế Quân trước đây!”
Tần Ninh nói: “Ba người đều là cao thủ hàng đầu huyền cảnh Tạo Hoá tứ đoạn, chỉ thiếu một bước nữa là đã đột phá được giới hạn, đến linh cảnh Niết Bàn!”
“Linh cảnh Niết Bàn?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều nhìn về phía Tần Ninh.
Đây là lần đầu tiên các nàng nghe về linh cảnh Niết Bàn.
Tần Ninh từ từ nói: “Bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314069/chuong-1820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.