“Nếu không chờ lát nữa, thiên cung mở ra, chư vị coi như phải về tay không”.
Trong chốc lát, sắc mặt mọi người đấu tranh.
Một cây huyền khí làm chi phí.
Đây chính là giá trên trời!
Huyền khí đối với cảnh giới Tam Vị mà nói, giá trị vô cùng trân quý.
“Đi cùng với một tên tiểu tử không biết lai lịch, ngộ nhỡ nếu như dẫn các ngươi đến chỗ chết, vậy thì hao tổn cực lớn”.
“Ngược lại đưa cho bọn ta huyền khí, dẫn các ngươi vào bên trong, đây là cơ hội lần thứ hai bảy bên cho các ngươi!”
Thạch Ngọc Kiệt cười nói.
Chỉ là phía dưới, lúc đầu các phe không giao máu tươi sắc mặt lúc này đều đấu tranh.
“Các ngươi chẳng lẽ thật sự cho rằng, tên tiểu tử mồm còn hôi sữa kia có thể mở ra thiên cung sao?”
Thạch Ngọc Kiệt cười ha ha nói.
“Ngươi có thể im miệng được chưa?”
Lại một tiếng quát vang lên.
Chỉ là lần này không phải Thạch Cảm Đương mà là Tần Ninh.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lên Thạch Ngọc Kiệt phía trên thiên cung.
“Ngươi tuổi tuất sao? Sủa không ngừng!”
Tần Ninh từ từ nói: “Ta có thể mở được thiên cung, liên quan đếch gì đến ngươi? Nói thêm câu nữa ta rút lưỡi ngươi!”
Nghe thấy Tần Ninh mở miệng, Thạch Cảm Đương hớn hở.
Thạch Ngọc Kiệt quá om sòm rồi.
Cứ luôn nói luôn miệng.
Lần này sắc mặt Thạch Ngọc Kiệt xanh mét.
Liên tiếp hai lần đều bị mấy người Tần Ninh quát tháo.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314052/chuong-1803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.