Lão Vệ cảnh giới Địa Vị trung kỳ, đủ tọa trấn.
Những chuyện khác đã có Lý Nhất Phàm, Kiếm Tiểu Minh, Thẩm Văn Hiên và Thiên Linh Lung phụ trách.
Thanh Vân tông hiện tại cần thời gian tích lũy.
Đối với chuyện này, Tần Ninh cũng không quá lo lắng.
Còn mấy người Lý Nhất Phàm, hắn đều đã có lời chỉ dẫn, không thể ở bên bọn họ mãi được.
Mỗi người đều có con đường mà chính mình nên đi.
Mấy người bọn họ nên đi con đường nào, hắn đã chỉ điểm xong, tiếp theo dựa vào chính họ.
Còn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, Cửu Chuyển Linh Lung thể và Hỗn Độn thể có con đường sau này rất dài và rộng.
“Sư tôn, người lấy con băng long kia ra đi, chúng ta ngồi băng long kiêu ngạo, tiêu sái vô cùng!” Thạch Cảm Đương khoanh chân ngồi ở trên linh thú phi hành, bĩu môi nói.
“Muốn oai phong? Vậy tự đi bắt một con Thần Long mà cưỡi”.
“Con nào có tư cách!”
Thạch Cảm Đương cười hì hì nói: “Chẳng phải đi theo sư tôn thì mới có cơ hội hay sao?”
“Bớt nịnh hót lại”.
Tần Ninh không bị lừa, nói: “Long tộc cao ngạo vô cùng, trừ phi là có thể chấn nhiếp bọn họ, nếu không thì, việc muốn lấy Thần Long làm thú cưỡi không khác gì nằm mơ!”
Thạch Cảm Đương không nhiều lời.
Sư tôn hiểu nhiều biết rộng, chuyện gì mà không biết cơ chứ?
Tần Ninh nói cái gì, thì chính là cái đó!
Đã muốn nịnh hót, vậy phải làm kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314021/chuong-1772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.