Thế nhưng bức tường pha lê được ngưng kết từ sức mạnh linh hồn lại vô cùng cứng rắn, bọn họ hoàn toàn không thể nào phá vỡ được.
Chỉ có thể chờ đợi!
Ngày thứ bảy, phía sau đại điện Thanh Vân.
Đột nhiên bức tường pha lê loé sáng, rung chuyển dữ dội.
Hai thân ảnh xuất hiện ở nơi ánh sáng tụ lại.
Chính là hai người Tần Ninh và Cốc Tân Nguyệt.
Lúc này, Cốc Tân Nguyệt cười rạng rỡ đứng vững, mơ hồ khí chất có chút gì đó đã thay đổi.
Nếu như nói trước đây Cốc Tân Nguyệt cao nhã thanh khiết, thanh tân thoát tục thì bây giờ ngược lại có thêm vài phần yêu mị.
“Công tử”.
“Sư tôn”.
Ngay lập tức, lão Vệ, Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng tiến về phía trước.
Nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt và Tần Ninh đều bình an vô sự, bọn họ cũng an tâm.
“Không sao chứ công tử?”
“Ta thì có thể có chuyện gì được cơ chứ?”
Tần Ninh cười nói: “Hai người các nàng bế quan bây giờ đã lĩnh ngộ thêm được gì chưa?”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng gật đầu.
Hai người lúc trước quay về tông môn đã là cảnh giới Nhân Vị hậu kỳ.
Vốn dĩ trong lòng hai người vẫn rất kiêu ngạo, thế nhưng khi Tần Ninh trở về giải quyết Thần gia, chỉ điểm tu hành cho hai người, ngay lập tức khiến hai người cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Thần Nam Vân có Hoàng Thể A Ngọc kia chẳng lớn hơn các nàng mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314008/chuong-1759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.