Chương trước
Chương sau
“Trước kia là thế, bây giờ thì không, Thanh Vân, hừ hừ...”, Thạch Cảm Đương hừ hừ cười nói: “Đợi đến khi ta gặp lại hắn thì khi ấy hắn chỉ là sư huynh của ta thôi!”

Lời vừa nói xong, Thạch Cảm Đương cảnh giác nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.

“Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết...”

Thạch Cảm Đương nhìn Cốc Tân Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập phòng bị.


Theo lời sư tôn nói thì giờ chỉ còn một mình lão Vệ là còn sống, còn những người khác thì đều chết cả rồi.

Sao vẫn còn có người nhận ra hắn ta.

Hơn nữa, bây giờ hắn còn đang trong bộ dạng thiếu niên!

“Ngươi nhìn kĩ một chút, ta là ai?”, Cốc Tân Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.

Xinh đẹp động lòng người, Thạch Cảm Đương nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới nhìn lên, rất vừa ý.

Đôi mắt dần dần sáng lên.

“Ta biết rồi!”

Thạch Cảm Đương đột nhiên hét lớn một tiếng, quay người nhìn về phía Tần Ninh.

“Sư tôn, đây là lễ vật gặp mặt mà người chuẩn bị cho đồ nhi phải không?”

“Ha ha ha...”

“Ta biết ngay mà, từ đồ tôn trở thành đồ nhi, sư tôn nhất định sẽ hậu đãi ta, cô gái này ta miễn cưỡng thu nhận vậy...”

Bốp... bốp... bốp bốp...

Một tràng tiếng bồm bộp vang lên.

Cả người Thạch Cảm Đương bị đánh chôn sâu trong đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên mặt đất.

“Giờ thì nhận ra ta là ai chưa?”

Cốc Tân Nguyệt cúi người xuống, tươi cười rạng rỡ nhìn Thạch Cảm Đương.

“Nhận ra... nhận ra rồi... Nguyệt cô nương, bao nhiêu năm không gặp mà cô còn ra tay nặng như thế, bảo sao sư tôn không thèm cưới cô...”

Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.

Bốp!

Cuối cùng, một tiếng bụp vang lên, Cốc Tân Nguyệt trực tiếp đập một quyền xuống, Thạch Cảm Đương liền biến mất không thấy đâu nữa.

Cửu U Đại Đế trước đây nhận một đồ đệ là tôn giả Thanh Vân, tôn giả Thanh Vân có ba đệ tử kiệt xuất là Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch và Kiếm Âm Sơn nổi tiếng bên ngoài.

Thời điểm đó lão Vệ đi theo Tần Ninh, làm một lão nô bộc trung thành tuyệt đối.

Khi ấy Cốc Tân Nguyệt đi theo Tần Ninh không dặm phấn tô son nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Lúc trước Cốc Tân Nguyệt đã có một khoảng thời gian làm thị nữ bên cạnh Tần Ninh, khi ấy ba người Thiên Thanh Thạch, Minh Uyên và Kiếm Âm Sơn vẫn còn chưa gia nhập môn hạ Thanh Vân.

Cốc Tân Nguyệt đương nhiên chỉ cần liếc một cái là nhận ra dáng vẻ thiếu niên của Thạch Cảm Đương.

Thạch Cảm Đương sống hơn tám vạn năm sao có thể không nhận ra Cốc Tân Nguyệt được?

Thằng nhãi này còn dám đùa cợt nàng, không phải tự tìm cái chết thì là gì?

“Đợi khi thực lực của ngươi vượt qua ta thì lại đùa với ta tiếp nhé, bây giờ dám cợt nhả với ta, ta liền biến ngươi thành đồng loại của con tôm bề bề ở Đại Vũ Lục Châu luôn!”

Phủi tay, Cốc Tân Nguyệt đứng dậy, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Tần Ninh đứng ở trên đầu rồng băng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.