“Trước kia là thế, bây giờ thì không, Thanh Vân, hừ hừ...”, Thạch Cảm Đương hừ hừ cười nói: “Đợi đến khi ta gặp lại hắn thì khi ấy hắn chỉ là sư huynh của ta thôi!”
Lời vừa nói xong, Thạch Cảm Đương cảnh giác nhìn về phía Cốc Tân Nguyệt.
“Ngươi là ai? Làm sao ngươi biết...”
Thạch Cảm Đương nhìn Cốc Tân Nguyệt, vẻ mặt tràn ngập phòng bị.
Theo lời sư tôn nói thì giờ chỉ còn một mình lão Vệ là còn sống, còn những người khác thì đều chết cả rồi.
Sao vẫn còn có người nhận ra hắn ta.
Hơn nữa, bây giờ hắn còn đang trong bộ dạng thiếu niên!
“Ngươi nhìn kĩ một chút, ta là ai?”, Cốc Tân Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp, vô cùng quyến rũ.
Xinh đẹp động lòng người, Thạch Cảm Đương nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới nhìn lên, rất vừa ý.
Đôi mắt dần dần sáng lên.
“Ta biết rồi!”
Thạch Cảm Đương đột nhiên hét lớn một tiếng, quay người nhìn về phía Tần Ninh.
“Sư tôn, đây là lễ vật gặp mặt mà người chuẩn bị cho đồ nhi phải không?”
“Ha ha ha...”
“Ta biết ngay mà, từ đồ tôn trở thành đồ nhi, sư tôn nhất định sẽ hậu đãi ta, cô gái này ta miễn cưỡng thu nhận vậy...”
Bốp... bốp... bốp bốp...
Một tràng tiếng bồm bộp vang lên.
Cả người Thạch Cảm Đương bị đánh chôn sâu trong đất, chỉ lộ ra mỗi cái đầu trên mặt đất.
“Giờ thì nhận ra ta là ai chưa?”
Cốc Tân Nguyệt cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313892/chuong-1643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.