Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Tần Ninh trở nên kỳ lạ.

“Cô nàng già cỗi đó vẫn còn sống cơ à?”

Sắc mặt Mặc Uyên Tử thì càng kỳ lạ hơn.

Tần Ninh lại biết cả Kiêu.


Đây chính là bí mật cuối cùng của thư viện Thánh Hiền.

Ngoài viện trưởng và ông ta ra thì hầu như không một ai trong thư viện Thánh Hiền biết hết!

Những cao thủ của Tần gia hiện tại lại coi trọng Tần Ninh đến vậy sao? Nói hết mọi thứ cho Tần Ninh biết?

“Nếu ngươi đã biết Kiêu đại nhân, vậy cũng nên biết nếu Kiêu đại nhân phạt mao tẩy tủy cho ngươi thì thành tựu của ngươi sau này sẽ lớn mạnh cỡ nào!”

Tần Ninh chán nản nhìn Mặc Uyên Tử.

“Cho dù ta không được nàng ấy phạt mao tẩy tủy thì ta vẫn có tương lai rộng mở thôi!”

Mặc Uyên Tử cười lúng túng, gật đầu nói phải.

“Hơn nữa... Đừng nói là viện trưởng, chính là các lão cổ hủ của Thánh Hiền Thư Viện cũng không tính, coi như Mặc Thiên Tử tự thân đứng ra, Kiêu đại nhân đó của các người, tối đa cũng sẽ tát bay Mặc Thiên Tử, nhìn cũng không thèm nhìn”.

“Muốn cho đồ già nua đó tẩy mao phạt tủy cho ta, trừ phi là Sát Trường Sinh chui từ mộ ra, có khi nàng ấy còn không đồng ý ấy chứ”.

“Lấy cái này ra dỗ ta, ông coi ta là trẻ con à?”

Mặc Uyên Tử lúc này cực kỳ xấu hổ.

Tần Ninh quả thật nói không sai.

Vị Kiêu đại nhân đó đã bao nhiêu tuổi, thật sự không ai biết.

Cho dù là lão tổ Sát Trường Sinh cũng không biết.

Mặc Uyên Tử hiểu được, muốn Tần Ninh ra tay là chuyện không thể nào.

“Ông cũng đừng than thở làm gì, chỉ là đấu võ mà thôi. Thư viện Thánh Hiền các ông không thua, đám đệ tử đó còn tưởng mình là thiên mệnh chi tử, còn kiêu ngạo vì thư viện Thánh Hiền”.

“Việc thư viện Thánh Hiền các ông cần làm đó là bồi dưỡng ra những để tử mà các ông có thể tự hào và kiêu ngạo vì, chứ không phải những đệ tử kiêu ngạo vì các ông”.

Tần Ninh nói xong, Mặc Uyên Tử gật đầu.

Không phải là ông ta không hiểu đạo lý này.

Nhưng thư viện Thánh Hiền dần dần xuống dốc là sự thật, trừ phi phải xuất hiện một nhân vật tuyệt thế như Sát Trường Sinh.

Nhưng có khả năng sao?

Chín vạn năm qua, cũng chỉ có một Sát Trường Sinh!

“Thua chưa chắc đã là chuyện xấu, biết xấu hổ rồi dũng cảm là được, ông hiểu chứ?”

“Ông xem đám đệ tử Thiên Thánh đường và Địa Thánh đường kìa, tối ngày hếch mũi lên trời, kiêu ngạo cái gì? Số người mạnh hơn bọn họ có nhiều lắm!”
Tần Ninh lại nói: “Giờ thua, dù sao cũng vẫn hơn sau này thư viện Thánh Hiền bị người ta đạp đổ nhiều!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.