Chuyện này khiến Mặc Uyên Tử đứng đây rơi vào trạng thái mơ hồ.
Ba người này là ai?
Tại sao lại ở cùng với lão tổ đời thứ bảy?
Hơn nữa lão tổ đời thứ bảy đã ngủ say hơn ngàn năm.
Theo lý mà nói thì ngoại trừ Mặc gia bọn họ ra thì không một ai biết hết.
Chuyện này thật sự quá kì lạ.
Thế nhưng tính cách của lão tổ đời thứ bảy khó lường, không thích bị người khác truy hỏi.
Nếu như ông ta tuỳ tiện hỏi sẽ không tránh khỏi bị một trận đòn.
“Mặc Uyên Tử...”
Tần Ninh nhìn Mặc Uyên Tử một chút, từ từ nở một nụ cười nói: “Thế hệ chữ Uyên chính là trưởng tộc đời thứ mười bảy, quả nhiên Mặc gia là thế hệ trẻ thua kém hơn thế hệ trước”.
“Tại sao ngươi lại nói như thế?”
Cô gái thanh thuần đứng ở phía sau Mặc Uyên Tử lúc này không nhịn được khẽ nói: “Mặc gia ta chính là đại tộc của thư viện Thánh Hiền, Trường Sinh đường nằm dưới sự quản lý của Mặc gia ta, ngươi là ai mà lại có khẩu khí lớn như thế?”
“Ta? Là người mà ngươi không trêu chọc nổi đâu!”
Tần Ninh cười nhạt một tiếng, cũng không tức giận.
“Tổ tiên của Mặc gia Sát Trường Sinh là lão tổ thứ nhất, sau khi biến mất rời khỏi nhân thế thì đến đời thứ bảy của Mặc gia là bốn năm vạn năm sau, mà khoảng thời gian bốn, năm vạn năm sau đó thì Mặc gia đã đổi mười đời trưởng tộc”.
“Vậy thì đủ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313595/chuong-1346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.