Bỗng Tần Ninh nói ra một tràng lời nói khó hiểu lộn xộn.
“Vô vi có sống, sống này chính là sức sống, tĩnh mà...”
Tần Ninh nói đến đây đột ngột dừng lại.
Mặc Thiên Tử đang nghe say sưa, đột nhiên Tần Ninh im bặt khiến Mặc Thiên Tử ngây ngẩn, chỉ cảm thấy như miếng thịt vịt đưa đến miệng, vừa mới ngửi được mùi đã không cánh mà bay.
Loại cảm giác này như mắc nghẹn ở cổ họng, rất khó chịu.
“Nói tiếp đi...”
Mặc Thiên Tử nhìn về phía Tần Ninh, gấp gáp nói.
Ông ta cảm thấy ông ta sắp bắt được thời cơ rồi, thế nhưng Tần Ninh lại đột nhiên dừng lại, cái thời cơ này rất có thể sẽ biến mất theo.
“Đưa lệnh bài cho ta!”
Tần Ninh vươn tay ra nói: “Ta không có lòng dạ thảnh thơi hao phí với ngươi”.
Suy nghĩ một lát, Mặc Thiên Tử nói: “Vậy thì không được, Trường Sinh đường là nơi bí mật nhất của thư viện Thánh Hiền, sao có thể để ngươi tuỳ tiện đi vào được”.
“Ai biết được ngươi đến có phải vì muốn máu của Sát Trường Sinh đại nhân đời thứ nhất không chứ!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đột nhiên nở nụ cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Mặc Thiên Tử khó hiểu hỏi.
“Ngươi ấy à, mặc dù khí huyết bên trong cơ thể dồi dào, tinh khí phong phú nhưng cũng không phải bắt nguồn từ bản thân của ngươi mà là do báu vật trời đất ở bên trong cơ thể của ngươi liên tục phát ra tinh khí sinh mạng, kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313592/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.