Chương trước
Chương sau
Tần Ninh gật đầu nói: “Tiểu Minh, cho ngươi một cơ hội khiêu chiến với Lâm Thiên Nhai, cái danh xưng đệ nhất kiếm ở Cửu U sẽ thuộc về ngươi”.

“Khụ khụ...”

Kiếm Tiểu Minh lúng túng ho khan hai tiếng, nói: “Đệ cảm thấy mất sức hơi nhiều, đệ phải nghỉ ngơi một lát...”


Kiếm Tiểu Minh rất thức thời lui về một góc khác.

Nói đùa, bây giờ cậu ta mới chỉ là cảnh giới Thông Thiên, còn Lâm Thiên Nhai đã là cảnh giới Hoá Thần ngũ chuyển, khiêu chiến? Chẳng phải sẽ bị Lâm Thiên Nhai một kiếm đâm chết sao.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này cũng lùi về bên cạnh Tần Ninh.

Hạng Khí Vũ bây giờ toàn thân chật vật không chịu nổi, quát: “Các chủ, tên điên này giết chết hậu nhân Hạng gia ta, bây giờ còn muốn tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ta!”

“Ta điên cuồng, ta kiêu ngạo, ông làm gì được ta?”

Tần Ninh cười lạnh nói tiếp: “Vốn ta không có ý định tiêu diệt cương quốc Thiên Tượng của ông đâu, được thôi, ông cũng đã nói như thế, nếu ta không diệt thì có lỗi với ông rồi, từ hôm nay trở đi, ở trên Cửu U đại lục sẽ không còn Hạng gia, không còn cương quốc Thiên Tượng nữa”.

Lời này vừa nói ra, Hạng Khí Vũ tức muốn ói máu.

Thế nhưng vừa nãy Vân Chá Thiên bị Tần Ninh một cước đá bay đã lọt vào mắt ông ta, bây giờ ông ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các chủ mà thôi.

Hạng Khí Vũ bày ra vẻ mặt đáng thương: “Các chủ, ngài phải làm chủ cho ta”.

Lâm Thiên Nhai lúc này một câu cũng không thốt được thành lời.

Ông ta nhận được tin hai vị trưởng lão xuất quan, nhưng không ngờ vừa xuất quan lại đụng phải Tần Ninh.

Đây chính là Tần Ninh đó!

Bây giờ đừng nói là ông ta, mà toàn bộ vùng đất Cửu U làm gì có ai dám trêu chọc Tần Ninh cơ chứ.

Lâm Thiên Nhai lúc này nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói: “Tần tông chủ, hai vị trưởng lão không biết đã xảy ra chuyện, nếu đã như này thì lãnh thổ của cương quốc Thiên Tượng và cương quốc Vân Hải đều sát nhập vào thượng quốc Bắc Minh, thiệt hại của thượng quốc Bắc Minh lần này sẽ do Kiếm Các của ta gánh chịu!”

Lâm Thiên Nhai vừa nói xong, ngay lập tức khiến vô số người kinh ngạc đến rớt cằm xuống đất.

Đám người Minh Ung, Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu hai mắt cũng trợn tròn.

Hạng Khí Vũ cũng sững sờ, còn Vân Chá Thiên đang giãy dụa đứng lên lúc này cũng ngưng lại, phun ra một ngụm máu tươi.

Đây là các chủ nhà mình sao?

Tại sao lại phải cung kính với Tần Ninh như thế?

“Như thế không được!”

Tần Ninh nhìn về phía Lâm Thiên Nhai vừa định mở miệng, nhưng ngay lập tức lại chuyển ý, chậm rãi nói: “Ông đứng cao như thế nói chuyện với ta, không thấy mệt à?”

Lâm Thiên Nhai nghe thấy vậy, khuôn mặt lộ ra lúng túng, lập tức chủ động hạ người xuống ngang với độ cao của Tần Ninh trên tường thành.

Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc Lâm Thiên Nhai vẫn đáp xuống mặt đất trước tường thành, ngẩng đầu nhìn Tần Ninh nói: “Tần công tử, hai vị trưởng lão thật sự không biết chuyện, đại nhân ngài đừng so đo với tiểu nhân làm gì!”
Lâm Thiên Nhai thật sự sợ rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.