Chương trước
Chương sau
Cậu ta đứng trên đài, nước bọt văng tung tóe vào mặt các đệ tử, nhưng không một ai quan tâm.

Kiếm Tiểu Minh lúc này tâng bốc, kể đến mức Tần Ninh thành thần luôn.

“Lúc ấy, ca của ta vung tay một cái, và chỉ nói một câu thôi, một câu thôi mọi người hiểu không?”


“Chém!”

“Chỉ một chữ đơn giản đó thôi, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, chết, mà là cả hai người cùng chết”.

Kiếm Tiểu Minh lúc này ngực phập phồng, giống như kiểu chính cậu ta chém chết hai cảnh giới Hóa Thần vậy.

“Thật vậy chăng?”

Một đệ tử không khỏi nói: “Đây chính là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển đó... cảnh giới Thông Thiên nhất bộ sao có thể làm được chứ...”

Một nhóm đệ tử lúc này không dám tin.

“Thật, là thật đấy!”, Kiếm Tiểu Minh trịnh trọng nói: “Ta lấy danh nghĩa viện trưởng viện kiếm đạo thề rằng, ta nói những câu kia là thật. Hơn nữa, qua hôm nay, khắp Cửu U đại lục sẽ truyền ra tin tức này, sao có thể là giả cho được?”

Lúc này, toàn bộ Thanh Vân tông đều đề cập đến chuyện Tần Ninh giết chết cảnh giới Hóa Thần!

Tất cả các đệ tử đều như được tiêm một liều thuốc trợ tim vậy, chấn động đến vô cùng.

Mà so với sự hỗn độn bên trong Thanh Vân tông, đỉnh Huyền Ninh thì lại yên lặng vô cùng.

Tần Ninh lúc này hít thở, buông tay ra.

Trước mặt hắn, trên thân lão rùa, có một bóng người mờ ảo xuất hiện.

U Phần Thiên tóc trắng đầy đầu, cúi người bái Tần Ninh một cái: “Cảm ơn Tần tông chủ đã khiến cho lão hủ có cơ hội bước vào cảnh giới Hóa Thần bát chuyển”.

Tần Ninh phất tay đáp: “Cái này là lựa chọn của ông, đi theo ta mà thực lực quá thấp thì sao dốc sức cho ta được? Ta cần người có năng lực, chứ không phải là kẻ tầm thường".

“Vâng!”

Tần Ninh xoa mi tâm, nói: “Được rồi, mai ông đến Tuyệt Ninh tông rồi tọa trấn ở đó đi. Ta lo rằng Tuyệt Ninh tông sẽ có biến cố gì, có ông là cảnh giới Hóa Thần bát chuyển tọa trấn thì cũng bớt đi phiền phức.

“Tuân lệnh!”

Bóng dáng U Phần Thiên biến mất, rùa Huyền Minh Kim Giáp lúc này leo ra ngoài cửa đình viện, bình chân như vại, nhắm mắt, không động đậy.

Trong đình viện, lão Vệ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đứng đó.

“Viên Viên, Sương Nhi, mau ra bóp chân xoa đầu cho công tử”.

Nếu là lúc trước, cả hai chắc chắn sẽ nhăn nhó, nhưng bây giờ, bọn họ đã quen, một người đứng ở sau Tần Ninh, một người ngồi xổm trước người Tần Ninh.

Lão Vệ thì đứng một bên, chỉ cười không nói.

Dần dần, nửa ngày trôi đi, Tần Ninh mới đột nhiên lên tiếng: “Lão Vệ, ông đi điều tra xem Bắc Thương tông ở đại lục Bắc Thương có còn hay không”.

Nghe vậy, lão Vệ hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu, rời khỏi đình viện...


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.