Chương trước
Chương sau
Mà chỉ có thế gia và cổ quốc mới có thể ngang bằng với Tần Ninh.

Điều này cũng chứng tỏ Thanh Vân tông sẽ bắt đầu được Cửu U đại lục cho phép là tông môn chính thống.

Lúc này bàn tay Lý Dương Chiêu khẽ run rẩy.

Năm đó tôn giả Thanh Vân thành lập nên Thanh Vân tông, tổ tiên Lý gia bọn họ chính là trưởng lão của Thanh Vân tông, qua nhiều thế hệ chấn hưng Thanh Vân tông, đã thành tổ huấn Lý gia truyền thừa lại.

Vì vậy ngày trước cho dù Thanh Vân tông cùng đường bí lối, trình độ tầm thường, Lý Dương Chiêu cũng chưa từng nghĩ từ bỏ.


Đó là chí hướng của tổ tiên Lý gia qua nhiều thế hệ.

Lý Dương Chiêu vốn tưởng rằng quãng đời còn lại của ông ta có lẽ cũng không thể hoàn thành, chỉ có thể mong chờ lý Nhất Phàm.

May mà Lý Nhất Phàm có thiên phú và năng lực hơn ông ta.

Nhưng ông ta không ngờ giữa đường lại nhảy ra một Tần Ninh, nói muốn làm tông chủ Thanh Vân tông, muốn dẫn dắt Thanh Vân tông trở thành tông môn số một Cửu U.

Đến bây giờ Thanh Vân tông sau bốn năm, đệ tử tông môn gần một vạn người.

Ngay lập tức liền muốn hợp nhất với Tuyệt Ninh tông!

Di nguyện của tổ tiên Lý gia thật sự sắp thành rồi sao?

Trong phút chốc đôi mắt Lý Dương Chiêu đẫm lệ, cũng không biết nên làm cái gì.

Lúc này lão rùa hóa thành một con rùa bình thường, ở bên cạnh Tần Ninh.

U Động Thiên nhìn lão tổ đời thứ ba U Phần Thiên, ông ta chắp tay nói: “Lão tổ, Thanh Vân tông có Tần tông chủ trấn giữ, người tiếp tục ở lại đây hay là ta chờ nghênh tiếp người quay về?”

Hiện giờ người mạnh nhất U Minh tông chính là U Động Thiên, cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, lão tổ chính là cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển, quay về U Minh tông cũng đủ khiến U Minh tông tiếp tục tồn tại vững chắc.

U Phần Thiên khua móng rùa, từ từ nói: “Ta quay về với bộ dạng này cũng dọa chết đám người đó. Thôi ta cứ ở lại trong Thanh Vân tông”.

“Ngươi đã là tông chủ của U Minh tông, vậy thì phải cố gắng dẫn dắt tông môn theo hướng hùng mạnh, đi đi!”

U Động Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Đám người U Minh tông bái lạy tạm biệt Tần Ninh, rời khỏi đại điện Thanh Vân.

“Ông vẫn rất lanh lợi!”

Tần Ninh liếc nhìn U Phần Thiên, hắn gõ vào mai rùa của lão ta, nói: “Đồ già nua không nghiêm chỉnh, ngày ngày đều nghĩ mấy thứ này”.

U Phần Thiên nhếch miệng, bất đắc dĩ cười.

Tần Ninh lại nói: “Nếu đã như vậy, ban thưởng cho ông một cơ duyên đi, theo ta lên núi”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt U Phần Thiên vui mừng, hai thân ảnh đi về phía đỉnh Huyền Ninh.

Ba người lão Vệ, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sau.

Vân Sương Nhi không hiểu hỏi: “Lão Vệ tiên sinh, vừa nãy công tử có ý gì?”

Lão Vệ cười nói: “Tiểu nha đầu, vậy mà ngươi cũng không hiểu?”

“U Phần Thiên đó không muốn quay về U Minh Tông thật sự là vì sợ dọa các đệ tử đệ tôn của mình?”

“Lẽ nào không phải sao?”, Vân Sương Nhi buồn bực.

Lão tổ tông môn biến thành một con rùa, nghĩ cũng thấy kỳ cục.

“Đương nhiên không phải rồi!”

Lúc này Diệp Viên Viên nói: “U Phần Thiên cho dù là rùa, nhưng cũng là cơ thể rùa Huyền Minh Kim Giáp, loại linh thú này có thể sống đến mấy vạn năm, hơn nữa còn là cảnh giới Hóa Thần tầng bảy, nếu quay về trong U Minh tông, vậy thì sẽ là một vị thần rùa trấn giữ thuộc cảnh giới Hóa Thần tầng bảy của U Minh tông, chí ít đảm bảo thời gian mấy vạn năm tới cũng sẽ không suy vong”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.