Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, dưới chân mấy người hiện ra một nhánh núi kéo dài từ nhánh núi chủ của dãy núi Tuyệt thiên.

Mà ở viền nhánh núi, những đình đài lầu các dựa vào nhóm núi, như ẩn như hiện, mà quan trọng hơn chính là, nhìn ra dãy núi dài miên man hơn mười dặm đều có thể thấy kiến trúc như này ở khắp nơi.

Xa hoa!

Vô cùng xa hoa!


Lý Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, cũng kích động đến mức hô hấp dồn dập.

Nơi như vậy rất hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy.

Thanh Vân tông không thể sánh bằng, đừng nói là Thanh Vân tông, dù là bốn tông môn lớn cũng chẳng bằng được.

“Đến rồi!”

Tần Ninh nhìn bên dưới, cũng hài lòng, gật đầu nói: “Sau này đây chính là sơn môn mới của Thanh Vân tông, ta thấy rất tốt. Ở trung tâm của Cửu U đại lục, sau này ai không phục, đánh cũng tiện”.

Nghe vậy, nhóm Lý Nhất Phàm đều cảm thấy không còn gì để nói.

Còn chưa đánh mà Tần Ninh đã coi như đây là của mình rồi.

Nhưng nhìn từ trên xuống thì nơi này rất tốt đấy!

Thanh Vân tông hiện giờ có đến vạn đệ tử, không so bì được với bốn tông môn lớn, nhưng vượt xa các tông môn hạng hai.

Mà hiện tại, có lão Vệ tọa trấn, không một ai dám trêu chọc!

Tần Ninh nhìn phía dưới, liên tục gật đầu, khiến Đỗ Phương Hồi ở bên cạnh muốn thổ huyết.

Cái tên này đã đem nơi đây thành nhà mình rồi đấy. Ánh mắt kia không phải giống đến khiêu khích, mà là dáng vẻ nhìn nhà mới của mình có đẹp hay không.

Ghê tởm! Quá là ghê tởm!

Lão rùa lúc này chầm chậm hạ xuống trước sơn môn của Tuyệt Ninh tông.

Không thể không nói, đám Ma tộc này có bản lĩnh phết, xây dựng được tông môn bậc này mà không để lộ chút thông tin nào, phát triển đến mức này.

Tần Ninh nhìn phía dưới, cũng không khách khí, nâng giọng, quát lớn: “Tông chủ Tuyệt Ninh tông đâu, mau lăn ra đây chịu chết!”



Tiếng hét này khiến đám chim cư trú xung quanh toàn bộ dãy núi đều bị dọa cho bay hết.

Mà trong nháy mắt, toàn bộ Tuyệt Ninh tông vang lên những tiếng xé gió xông lên.

Soạt soạt soạt, mười mấy bóng người bay lên không trung, cách khoảng vài trăm thước, nhìn vào lão rùa lớn trước cửa sơn môn.

“Người tới là ai?”

Một giọng nói rõ ràng vang lên, đó là một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ thật thà, mặc áo trắng sạch sẽ, tiêu dao xuất trần.

“Thế ông là ai?”

Tần Ninh không đáp mà hỏi ngược lại.

“Ta là trưởng lão của Tuyệt Ninh tông, Ngô Điền!”
Người đàn ông trung niên nói xong, thì hỏi: “Cho hỏi ngươi làm ồn trắng trợn trước Tuyệt Ninh tông chúng ta như vậy là có ý gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.