Không lâu sau, dưới chân mấy người hiện ra một nhánh núi kéo dài từ nhánh núi chủ của dãy núi Tuyệt thiên.
Mà ở viền nhánh núi, những đình đài lầu các dựa vào nhóm núi, như ẩn như hiện, mà quan trọng hơn chính là, nhìn ra dãy núi dài miên man hơn mười dặm đều có thể thấy kiến trúc như này ở khắp nơi.
Xa hoa!
Vô cùng xa hoa!
Lý Nhất Phàm nhìn thấy cảnh này, cũng kích động đến mức hô hấp dồn dập.
Nơi như vậy rất hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy.
Thanh Vân tông không thể sánh bằng, đừng nói là Thanh Vân tông, dù là bốn tông môn lớn cũng chẳng bằng được.
“Đến rồi!”
Tần Ninh nhìn bên dưới, cũng hài lòng, gật đầu nói: “Sau này đây chính là sơn môn mới của Thanh Vân tông, ta thấy rất tốt. Ở trung tâm của Cửu U đại lục, sau này ai không phục, đánh cũng tiện”.
Nghe vậy, nhóm Lý Nhất Phàm đều cảm thấy không còn gì để nói.
Còn chưa đánh mà Tần Ninh đã coi như đây là của mình rồi.
Nhưng nhìn từ trên xuống thì nơi này rất tốt đấy!
Thanh Vân tông hiện giờ có đến vạn đệ tử, không so bì được với bốn tông môn lớn, nhưng vượt xa các tông môn hạng hai.
Mà hiện tại, có lão Vệ tọa trấn, không một ai dám trêu chọc!
Tần Ninh nhìn phía dưới, liên tục gật đầu, khiến Đỗ Phương Hồi ở bên cạnh muốn thổ huyết.
Cái tên này đã đem nơi đây thành nhà mình rồi đấy. Ánh mắt kia không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313515/chuong-1266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.