Chương trước
Chương sau
“Thánh Vương Phủ, đừng có khinh người quá đáng!”

Một tiếng quát tức giận vang lên, trong nháy mắt, một bóng dáng xuất hiện ở dưới chân Tần Ninh, ngăn trước mặt Tần Ninh, bàn tay của thân thể khổng lồ kia vỗ một cái, đỡ lấy chiêu kia.

Rùa!

Một con rùa vàng chói lọi.


“Rùa Huyền Minh Kim Giáp!”

Thánh Vương cùng sáu đại trưởng lão quanh người thấy cảnh đó, đều vô cùng sửng sốt.

Rùa Huyền Minh Kim Giáp không phải linh thú, mà nghe nói là huyền thú!

Huyền thú này trời sinh có linh trí mạnh mẽ hơn linh thú, hơn nữa còn có phương pháp tu hành cố định, vô cùng huyền ảo.

Nhưng chưa ai nghe nói là Cửu U đại lục có huyền thú cả.

Dù sao, huyền thú vượt qua cả linh thú cấp chín, cấp bậc thành niên còn mạnh hơn cả cảnh giới Hóa Thần. Nếu Cửu U đại lục có huyền thú thì không thể không ai biết được.

Nhưng lúc này rõ ràng lại có một con huyền thú!

Rùa Huyền Minh Kim Giáp!

Thánh Vương biết, dù mình có nhận sai thì sáu vị lão tổ nhà mình cũng sẽ không nhận.

“Thanh Vân tông lại có huyền thú tồn tại sao”.

Mấy người Thiên Đạo Nhất, Lý Dương Chiêu lúc này cũng sửng sốt.

Nếu sớm biết Thanh Vân tông có huyền thú siêu cấp tọa trấn thì sao lại bị suy tàn đến mức này chứ?

Nhưng trên đỉnh Huyền Ninh của dãy núi Thanh Vân cũng chỉ có một con rùa đá mà thôi, rùa vàng ở đâu ra thế này?

Những người có mặt ở đây, ngoại trừ lão Vệ ra thì đều cảm thấy chấn động không thôi.

Và kinh ngạc vạn phần.

Một con huyền thú, cho dù là cảnh giới Hóa Thần nhìn thấy cũng muốn tránh đi thật xa.

“Không cần sợ!”

Bà Tình kia lúc này phất tay nói: “Rùa Huyền Minh Kim Giáp này cũng không ở thực lực đỉnh phong mà chỉ ở cảnh giới Hóa Thần thôi, không phải vượt qua cảnh giới Hóa Thần như trong ghi chép”.

Nghe vậy, lão Tiết với mấy người Thánh Vương cũng trấn định lại.

“Con nhóc nhà ngươi nhạy cảm phết đấy nhỉ”.

Lão rùa mở miệng, cười khà khà: “Có điều, cho dù không phải trên cảnh giới Hóa Thần thì thực lực của lão hủ cũng đủ để đối phó các ngươi”.

“Trời ạ, con mẹ nó...”

Kiếm Tiểu Minh ở bên dưới kéo Thẩm Văn Hiên như điên, kinh hoảng nói: “Lão rùa nói chuyện kìa trời, ta không nghe lầm chứ? Hay là ta tự nhiên hiểu tiếng thú vậy?”

Linh thú cửu giai mạnh mẽ còn không nói được tiếng người, thế mà lão rùa này lại nói lưu loát thế kia!
Thánh Vương Phủ thì bình tĩnh hơn: “Nghe sư tôn nói, huyền thú trải qua nhật nguyệt thì sẽ nói được tiếng người, hơn nữa có người nói, thánh thú mạnh mẽ còn hóa được thành hình người cơ”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.