Chương trước
Chương sau
Mục Vân nói tiếp: “Tinh khí thần huyết máu thịt của con đã tiêu hao hết sạch, ta xuất hiện không phải để tán gẫu với con!”

“Xem ra vị huynh đệ kia rất quan trọng đối với con!”

Mục Vân dời mắt nhìn về phía cây cổ thụ, nói: “Nhưng người chết giống như đèn đã tắt, những linh tài còn lại của trời đất này sẽ bổ sung tất cả cho con!”


Ông vung tay lên, lúc này linh quả vô tận, linh căn các thứ lũ lượt tập hợp.

Trong chốc lát chảy vào bên trong cơ thể của Tần Ninh.

Từ từ, Tần Ninh cảm thấy cơ thể của mình bị va chạm cực lớn, cho dù đã tu hành Âm Dương Ly Hợp Kim thể và Ngọc Lôi thể nhưng bây giờ vẫn có cảm giác không thể chịu đựng nổi.

Khí tức trong cơ thể của hắn lúc này dần dần được khôi phục.

“Chỗ này có quá nhiều linh tài trời đất, ta đưa một phần vào bên trong cơ thể của con, bù đắp vết thương trên người con, còn số còn lại ta sẽ chuyển hoá vào bên trong Phong Thần Châu để con từ từ hấp thụ!”

“Đa tạ phụ đế!”, Tần Ninh quỳ một chân trên mặt đất, dập đầu.

“Còn mái tóc bạc này của con... không hợp trào lưu lắm, nhưng cũng có vài phần tư chất đẹp trai của ta khi xưa, ta tin rằng có thể chiếm được không ít trái tim của thiếu nam thiếu nữ đâu”.

“Không hợp trào lưu?”, Tần Ninh hơi giật mình.

“Khụ khụ...”, Mục Vân ho khan một tiếng: “Đợi ngày sau cha con ta gặp lại nhau, ta sẽ dẫn con đến một nơi, con sẽ biết nghĩa là gì thôi”.

“Mái tóc bạc trắng này của con chỉ có thể đợi tu vi cao lên mới có thể từ từ tiêu trừ được”.

Vẻ mặt của Mục Vân trở nên nghiêm túc, nói tiếp: “Ninh Nhi, mọi việc đều phải thận trọng, bây giờ vạn giới đã không còn như xưa nữa rồi, có rất nhiều chuyện mà ngay cả ta cũng không nhìn thấu được, con đã hiểu chưa?”

“Vâng!”

Dần dần, thân ảnh xuất hiện từ từ biến mất.

“Cha, suýt chút nữa con quên mất... Mẹ nói nếu như người dám mang về thêm một vị nương tử nữa thì bà ấy sẽ biến Cửu Thiên Vân Minh thành Cửu Thiên Băng Minh đấy...”, mắt thấy bóng dáng kia sắp biến mất, Tần Ninh vội vàng nói.

“Con... mẹ nó...”, một giọng nói như có như không vang vọng lại.

“Tiểu tử thối, con cũng đừng quên nghĩa phụ của con đã hứa hôn cho con với Long Nữ, con cứ chờ xem con...”

Một mình đứng ở giữa sơn cốc, Tần Ninh thở dài một tiếng.

Sự xuất hiện của phụ đế khiến bi thương trong lòng của hắn được an ủi phần nào, nhìn mộ phần trước mặt, Tần Ninh lại quỳ xuống đất một lần nữa, chậm rãi nói: “Kinh Mặc đại ca, ở vạn giới chư thiên này, chuyện mà cha đệ chưa làm được có thể đệ sẽ làm được, cuối cùng sẽ có một ngày, hai chúng ta sẽ gặp lại nhau...”

Tần Ninh quỳ gối trước ngôi mộ hồi lâu không đứng dậy, nhưng tâm trạng bây giờ không còn bi thương nữa.

Hắn là con trai của Vô Thượng Thần Đế, thân là Cửu Mệnh Thiên Tử, trách nhiệm gánh vác trên lưng rất nhiều.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, xuân đến xuân đi, một năm bốn mùa liên tục thay đổi.

Cùng lúc đó, trên toàn bộ Cửu U Đại Lục bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Các thế gia, môn phái lớn, hậu nhân của Tam Hoàng Thất Vương, thậm chí ngay cả cổ quốc cũng hành động tiến vào bên trong Thiên Thận Cung, thế nhưng kết quả lại là ngoại trừ hơn mười người ra thì phần lớn võ giả đi vào bên trong Thiên Thận Cung đều đã bỏ mạng.

Những người may mắn sống sót lúc này đều im lặng không lên tiếng, dường như ở bên trong Thiên Thận Cung đã xảy ra chuyện gì đó rất khó lường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.