Cơ thể của Tần Ninh lúc này ngạo nghễ đứng vững, hơi khom người xuống.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm lại.
Lão Vệ lúc này vội vàng bước đến đỡ Tần Ninh.
“Tần đại gia, ngài không sao chứ?”, tôm cát nhỏ lúc này cũng không vui đùa ầm ĩ mà lộ ra vẻ lo lắng.
Tần Ninh của hôm nay giết người đến nghiện, nhưng tình hình của bản thân cũng không được tốt cho lắm.
“Các ngươi đi hết đi!”
Tần Ninh lúc bấy giờ phất tay một cái.
Đám người đại trưởng lão, Lý Nhất Phàm còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng lão Vệ lại ngăn họ lại.
“Mau chóng rời đi đi!”
Lão Vệ mở miệng, đám người không dám nói gì thêm.
Tôm cát nhỏ nhìn về phía lão Vệ, chậm rãi nói: “Có chuyện gì lập tức thông báo cho ta biết, ta ở ngay bên trong Đại Vũ Lục Châu!”
“Ừm!”
Năm vị trưởng lão không biết tiếp theo phải làm gì, thế nhưng lão Vệ cũng đã lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói gì chỉ có thể rời đi.
Dần dần bên trong sơn cốc, một già một trẻ im lặng đứng vững.
Tần Ninh ngồi xổm xuống, hai tay đào bới mặt đất, từng lớp đất Thất Nguyên bị bới ra, máu trên đầu ngón tay của Tần Ninh tí tách chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất Thất Nguyên.
Tần Ninh lảo đảo ôm pho tượng của Tần Kinh Mặc đi vào bên trong hố.
Một ngôi mộ dần dần được hình thành.
Lúc này, trong lòng Tần Ninh bỗng có chút bi thương, hắn nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313418/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.