Chương trước
Chương sau
Thật sự quá ảo ma.

Đây có còn là cảnh giới Thiên Võ nữa không vậy?

“Chạy mau!"

Tức thì, một vài võ giả của tôn môn hạng hai đã hiểu ra.


Ở đây có trận pháp mạnh mẽ, trở thành vũ khí giết người của Tần Ninh. Cảnh giới Hóa Thần ba chuyển mà dễ dàng bị giết chết, bọn họ mà ở đây thì chết sẽ càng nhanh hơn.

“Bây giờ chạy? Quá muộn!”

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, không hề chuyển động, bàn tay khẽ nâng lên.

Tức thì, các vết rách che lấp trên mặt đất hóa thành từng cái xúc tu, trói buộc tất cả những ai đang chạy về cửa cốc.

Không chỉ vậy.

Những xúc tu không ngừng dài ra, bao vây lấy toàn bộ những người đó. Nhất thời, mấy trăm người như một bóng đen, bị bọc không nhúc nhích nổi.

“Nổ!”

Rầm rầm rầm...

Một câu của Tần Ninh làm toàn bộ những ai bị trói trong sơn cốc nổ tung, mùi máu tươi tràn ngập mọi nơi.

Trong nháy mắt, sơn cốc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi.

Tất cả mọi người sững sờ nhìn cảnh tượng ấy.

Ánh mắt Tần Ninh khẽ xoay chuyển, nhìn sang những người khác.

Tề U Ngữ của U Minh Tông đã tái mặt.

“Tần tông chủ, nơi này, chúng ta không cần nữa!”

Tề U Ngữ coi như nhìn ra được Tần Ninh là một ác quỷ giết người không tha ai.

Người bình thường nở nụ cười bình tĩnh, nhưng nếu biến thành bộ dạng tàn khốc vô tình như hôm nay thì sẽ giết người không nể mặt.

“Ta cho ngươi đi rồi à?”

Nghe vậy, sắc mặt Tề U Ngữ trắng bệch.

“Tần tông chủ, tông chủ nhà ta và Thanh Vân tông có quan hệ cực tốt, chuyện hôm nay là Tề U Ngữ ta lòng tham không đáy, xin Tần tông chủ nể mặt tông chủ nhà ta mà tha cho tại hạ!”, Tề U Ngữ thành khẩn nói.

“Mặt mũi của U Động Thiên?”

Tần Ninh từ từ nói: “Ông ta có tư cách gì mà để ta phải nể mặt?”

Lời này của Tần Ninh khiến các gia tộc và tông môn đều phải phẫn nộ.

Một tông chủ của tông môn nho nhỏ có thêm hai cao thủ không rõ lai lịch mà thôi, thế mà tưởng rằng không ai cản nổi mình chắc?

U Động Thiên chính là tông chủ của U Minh Tông, cảnh giới Hóa Thần vô địch. Lời này của Tần Ninh căn bản là không coi U Động Thiên ra gì!

“Tần tông chủ, xin đừng khinh người quá đáng, U Minh Tông ta...”

“Khinh người quá đáng?”

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội rời đi rồi, giờ mới muốn đi thì không phải là muộn à?”

“U Minh Tông nhà ngươi? U Minh Tông mà dám làm phiền ta, ta tiêu diệt cả U Minh Tông thì làm sao?”

Lời này nói ra, Tần Ninh nhìn về bức tượng phía sau, lẩm bẩm: “Nếu không phải là ta quá mềm lòng, có lẽ... huynh ấy sẽ không chết...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.