Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng bên cạnh Tần Ninh lại có một vị cảnh giới Hoá Thần mạnh mẽ như vậy.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều im lặng không nói, Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước đi ra.
Lúc này, mấy người nhóm Thiên Linh Lung nhìn thấy rõ khi Tần Ninh xoay người hai tay chạm vào cửa cốc, đôi tay ấy đang run rẩy.
Mấy người đương nhiên biết Tần Ninh cũng không phải sợ mà phát run.
Lúc trước đối mặt với tông chủ U Minh Tông U Động Thiên, Tần Ninh vẫn cười nói thản nhiên, bây giờ chỉ là cường giả cảnh giới Hoá Thần nhất chuyển của mấy thế gia, đại tông môn, hắn sẽ không sợ.
Ngay cả trong lòng mấy người Lý Nhất Phàm, Thẩm Văn Hiên, Thiên Linh Lung và Kiếm Tiểu Minh cũng nghĩ dường như ở trong trời đất này không có thứ gì khiến Tần Ninh sợ hãi hết.
Mà giờ phút này, hai tay của Tần Ninh đang run lên, hoàn toàn không phải là vì các thế lực đông đảo đang bao vây nhưng một cử động nhỏ cũng không dám động.
Mà là do đồ vật ở bên trong Mặc Cốc.
“Công tử...”
Lão Vệ đột nhiên gọi to một tiếng khiến Tần Ninh đột nhiên bừng tỉnh.
“Hả?”
Tần Ninh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía lão Vệ, chậm chạp nói: “Ta...”
“Không sao cả!”
Lão Vệ ôn hoà cười nói: “Công tử yên tâm đi!”
Tần Ninh lúc này gật đầu, đáy mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm.
Đợi hơn mười vạn năm cuối cùng cũng đã chờ được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313392/chuong-1143.html