Giọng nói đó chính là Lâm Vi Vũ.
Mà lúc này, Lâm Vi Vũ đi theo Kiếm Phong Tuyết, Kiếm Nhất Minh cùng nhóm người Kiếm Các bay về phía dãy núi bên kia. Cô ta thấy Tần Ninh thì hạ xuống chào hỏi.
Kiếm Phong Tuyết kia nhìn thấy Tần Ninh, sắc mặt trở nên gượng gạo, nói: “Tiểu Vũ, lát nữa đuổi theo nhé”.
“Vâng!”
Kiếm Phong Tuyết gật đầu, dẫn người của Kiếm Các vượt qua dãy núi.
“Ơ?”
Tần Ninh vừa định nói, nhưng hơn mười người kia lúc này bình yên vô sự vượt qua núi, đi thẳng về phía trước.
Nhất thời, nhóm Thiên Đạo Nhất, Hoàng Phủ Hùng đều nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì.
Từ trước đến giờ, Tần Ninh nói chưa bao giờ sai.
Nhưng hình như lần này hắn đã sai thì phải!
Kiếm Phong Tuyết kia là cảnh giới Hóa Thần một chuyển, những cao thủ đi theo đều là cảnh giới Thông Thiên, nhưng bọn họ lại đều bình yên vô sự...
Tần Ninh nhăn mày lại, ánh mắt lão Vệ cũng thay đổi.
“Mọi người... làm sao vậy?”
Lâm Vi Vũ cũng cảm thấy không khí có chút khác lạ.
“Không có gì!”
Tần Ninh phất tay: “Phía trước chính là Thận cung của Thiên Thận cung, là đại bản doanh mà lão nhân Thiên Thận để lại, cơ quan cực nhiều, các cô cẩn thận chút”.
“Ừ, ngươi cũng vậy!”, Lâm Vi Vũ lại nói: “Khánh gia và Lệ gia chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu. Nhưng giờ có lão Vệ ở đây, có lẽ ngươi sẽ an toàn, nhưng vẫn phải cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313371/chuong-1122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.