Viêm Bách Vũ vừa nói xong vung tay, một ít linh khí tụ tập ở trong lòng bàn tay.
“Ngươi...”
“Vừa nãy ta đã thử rồi”, Viêm Bách Vũ cười nói: “Chỗ này áp chế linh khí nhưng lại vô hiệu đối với cảnh giới Thiên Võ và cảnh giới Thiên Nguyên”.
“Ta đoán không sai, hẳn chỉ là áp chế cảnh giới Thông Thiên và cảnh giới Hoá Thần thôi”.
Viêm Bách Vũ nhếch miệng cười nói: “Dù sao thì ta cũng là cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên, hai người Viêm Hạc và Viêm Song cũng là cảnh giới Thiên Nguyên nhị nguyên”.
Khuôn mặt Viêm Bách Vũ tràn ngập ý cười, nhìn Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu tử, có lẽ ngươi cũng biết cảnh giới Thiên Nguyên ở chỗ này sẽ không bị áp chế, nhưng ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được rằng bản thiếu gia là cảnh giới Thiên Nguyên đúng không?”
“Tính toán?”
Tần Ninh cười nói: “Ta lười làm cái đấy”.
“Mạnh miệng mà thôi!”
Viêm Bách Vũ đứng thẳng, nói: “Bây giờ nếu ngươi nhận sai, dập đầu với bản công tử, có lẽ ta sẽ cân nhắc không nghiền nát ngươi, để ngươi chết một cách sung sướng hơn, dù sao thì cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi!”
“Chủ động giao nộp sen Cửu Chuyển Thiên Tiên ra đây, ta sẽ để ngươi chết một cách sảng khoái, cái chết này đương nhiên là cái chết thật sự của ngươi sau khi rời khỏi rừng Thận Mộng, đến lúc đó thì ta sẽ có thể bỏ qua cho phái Thanh Vân của ngươi!”
“Còn nếu không...”
“Ồ? Nếu không thì sao?”
“Ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313360/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.