Tần Ninh mỉm cười: “Được rồi, nể tình cô khổ cực như bậy, ta tặng cô một cơ duyên!”
“Tặng ta một cơ duyên?”
“Dù sao Thanh Vân tông ta cũng ở trong địa bàn của Kiếm Các các cô. Lần sau không chừng Thanh Vân tông còn đè ép Kiếm Các ấy chứ, nên giờ coi như bồi thường một chút trước vậy!”
Nghe vậy, Lâm Vi Vũ liền bĩu môi.
Cái tên này sao mà tự đại thế?
Kia đều là những cảnh giới Hóa Thần vô địch, hơn nữa, nếu bọn họ không có cách, thì Tần Ninh có cách lấy được sen Cửu Chuyển Thiên Tiên chắc?
Mặc dù có lấy được, thì sao có thể đem đi ngay trước mắt bọn họ?
“Đến rồi!”
Nhưng lúc này, Tần Ninh đột nhiên dừng chân lại.
“Hả? Đây là gì?”
Thấy Tần Ninh dừng lại, Lâm Vi Vũ bị một cây cổ thụ trước mắt hấp dẫn.
Cây cổ thụ này cành lá rậm rạp, mở rộng ra, kéo dài trăm mét, đứng bên dưới thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp tiến vào trong cơ thể, cực kỳ thoải mái.
“Cảm giác sao?”
Tần Ninh nhìn Lâm Vi Vũ, cười nói: “Có phải rất thư thái không?”
“Ừ, không rõ là cảm giác gì, nhưng khiến người ta bình tĩnh lại, rất hưởng thụ...”
Lâm Vi Vũ đi đến dưới tán cây, sờ vào thân cây, một hơi thở ấm áp bao phủ toàn thân.
“Thân cây này làm bằng... sắt à?”
Sắc mặt Lâm Vi Vũ trở nên kinh ngạc.
“Cây sắt...”
Tần Ninh gật đầu, đáp: “Không sai, cây sắt, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313341/chuong-1092.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.