Cho dù là bốn tông môn lớn cũng không muốn đắc tội con cháu Lệ vương.
Nhưng ông ta sợ không?
Nếu là lúc trước, chắc chắn có sợ, sợ muốn chết.
Nhưng hiện giờ...
Sợ cái đếch gì?
Tần Ninh đã chứng minh rất nhiều lần, mặc dù có động vào lão tử Thiên Vương thì Thanh Vân tông cũng không sợ.
“Giết!”
Lý Dương Chiêu vung tay lên, năm người đồng loạt xông ra.
Hơi thở của cảnh giới Thông Thiên khiến người ta kiêng dè.
Lệ Việt lúc này điên lắm rồi. Tùy tiện va phải một tông môn mà lại có cả cảnh giới Hóa Thần lẫn Thông Thiên, đúng là không thể tin nổi.
Từ lúc nào mà cảnh giới Thông Thiên và Hóa Thần ở vùng đất Cửu U lại không còn quý hiếm như vậy chứ?
Tần Ninh đứng ở phía sau, thản nhiên nhìn mọi chuyện.
Giành truyền thừa với hắn?
Đúng là muốn chết.
Hai người Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên mới hiểu ra, Tần Ninh nhường, là cố ý.
Truyền thừa đó có lẽ chỉ mình Thiên Linh Lung sở hữu linh lung tâm mới tiếp nhận nổi, những người khác đi lên sẽ phát điên.
“Đại ca giỏi quá!”
Kiếm Tiểu Minh lúc này bật ngón tay cái: “Ta cứ tưởng đại ca thay tính đổi nết, chịu để cho người khác trèo lên đầu lên cổ cơ đấy!”
Tần Ninh nhìn Kiếm Tiểu Minh, cười mắng: “Ngươi tưởng rằng ta nhìn thấy con cháu Lệ Vương thì sợ hãi à?”
“Không thể nào!”
Kiếm Tiểu Minh cười khì khì nói: “Ca có biết sợ bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/313308/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.