Chương trước
Chương sau
Thánh Minh Hoàng cũng không biết tại sao lại tin tưởng Tần Ninh nhiều như vậy.
Ầm…
Trận giao đấu trong không trung đang nóng dần lên, hai bên đã tới cục diện không chết không ngừng.
“Kim Tước chấn thiên!”
“Thanh Long gào thét!”
Trong khoảnh khách, hai người mãnh liệt va vào nhau.
Đông…
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, hai người đột nhiên bắn ra, bụi tung mù mịt trên quảng trường.
“Phụt…”
Tần Ninh phun ra một ngụm máu, nhếch nhác lui về.
Mà bên kia, sắc mặt của Kim Ngọc Long cũng không dễ nhìn cho lắm, sau đó thì cũng phun ra một ngụm máu.
Cả hai cùng thua?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều sửng sốt.
Cảnh giới Linh Luân tầng 9, cho dù có sự hỗ trợ của thiên tài địa bảo thì giao đấu với cao thủ vô địch cảnh giới Thiên Võ 5 biến mà có thể đấu hòa thì quả thật là khó tin tới tột độ.
“Cảnh Khoát!”
Kim Ngọc Long lạnh lùng nói: “Thằng nhãi này giờ như đèn dầu đã cạn, giết hắn đi!”
Kim Ngọc Long nham hiểm nói.
“Được!”
Cảnh Khoát sải bước lên, nhìn Tần Ninh.
“Ngươi dám động vào một sợi lông tơ của công tử xem!”, Thương Hư cũng lạnh lùng nói.
“Cút!”
Tần Ninh lại quát lên.
Thương Hư lại lần nữa lui về.
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Kim Ngọc Long, cười giễu: “Ta đã nói, kẻ nào ngăn ta thì kẻ đó sẽ chết. Xem ra, ngươi coi đó là một câu nói đùa phải không”.
Tần Ninh thét lên một tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, trên bề mặt cơ thể Kim Ngọc Long, những chiếc lông vũ màu đỏ máu phát ra tia sáng mãnh liệt thì bỗng chốc nổ tung.
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên hết sóng này tới sóng khác.
Cơn sóng mạnh mẽ, lan tràn ra khắp nơi. Cả quảng trường bị nổ thành bột phấn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.