Đằng sau mấy người là một tốp người ngựa đang từ từ đi đến.
Người đi đầu là một thanh niên khoảng tầm mười tám, mười chín tuổi, mặc áo bào màu xanh, phong thái hiên ngang, giữa hai hàng mày còn có chút lạnh lùng.
“Mộc Triết!”
Nhìn thấy người đến, Vân Sương Nhi cau mày.
“Tiểu thư Sương Nhi, sao cô lại ở đây?”
Mộc Triết đó thấy Vân Sương Nhi thì hai mắt phát sáng, mặt tỏ ra vô cùng bất ngờ.
“Vân thúc đâu? Chẳng phải ở chỗ của cô sao?”, Mộc Triết ngạc nhiên nói: “Nơi này rất nguy hiểm, cô đến đây đi chung với người thượng quốc Mộc Diệp bọn ta đi, ta đảm bảo an toàn cho cô”.
“Không cần đâu!”, Vân Sương Nhi lạnh nhạt nói: “Ta ở chỗ của công tử rất an toàn”.
Công tử? Mộc Triết liếc nhìn về phía Tần Ninh, là tên này à?
Mộc Triết khẽ ho một tiếng, nhìn Tần Ninh nói: “Đây là nơi thượng quốc Mộc Diệp bọn ta phát hiện ra, mấy kẻ ất ơ gì đó không thể vào được”.
“Ta không biết ngươi từ đâu đến, muốn đi đâu thì tốt nhất nên đi đường vòng”.
“Nực cười!”
Tần Ninh cười nhạo nói: “Trong Vạn Linh vực này,không nơi nào mà Tần Ninh ta không thể đi”.
“Các ngươi tìm thứ các ngươi muốn, ta đi đường của ta, không liên quan đến nhau!”
Tần Ninh bước thẳng tới chỗ Mộc Triết.
Từ khi bước vào Vạn Linh vực, chuyện không vui đã đủ nhiều rồi.
Những người này vẫn không biết trước sau, cứ thích làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312546/chuong-296.html