Lúc này, tất cả mọi người đều chết lặng.
Rốt cuộc, bọn họ không thể nào biết Tần Ninh khống chế cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên thế nào.
Nhưng dường như chỉ có nằm trong tay Tần Ninh thì cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mới có thể giải phóng ra tiềm năng vô thượng.
Một cung một tên lúc này tỏa ra ánh sáng chói lọi.
“Chỉ là cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên mà ngươi thật sự cho rằng có thể uy hiếp tới đế ta sao?”
Thương Nhất Tiếu cười lạnh, hùng dũng bước lên.
“Lọng che trời, mở!”
Thương Nhất Tiếu vừa dứt lời thì ngón tay điểm một cái, trong tay áo có một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng lan rộng. Lọng che trời mở rộng ra cao đủ 3 trượng, bên trên lồi lên dạng hình tròn, giữa ánh sáng vàng có bóng một con rồng dài điêu khắc đẹp đẽ, nhe nanh, nhếch miệng, dáng vẻ hung hăng thấy rõ.
Bán kính rộng hơn 3 mét, bao phủ che kín thân thể Thương Nhất Tiếu.
Keng…
Lúc này, tên Chấn Thiên vừa rơi xuống, mũi tên cắm lên lọng che trời thì một tiếng leng keng đinh tai nhức óc vang lên.
Chặn được rồi?
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh dị.
Đây là lần đầu tiên, tên Chấn Thiên bị chặn lại.
“Lọng che trời, chính là lọng che trời mà năm đó nguyên soái Thương Hư sử dụng!”
“Một linh khí ngũ phẩm đỉnh cấp trên Cửu U đại lục, uy danh lừng lẫy lại vẫn còn tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312543/chuong-293.html