Cùng lúc đó, ở bên kia, Tần Ninh thu lại cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên.
“Xuất phát!”
Tần Ninh lên tiếng: “Đồ chuẩn bị cũng khá ổn rồi, giờ đi tới nơi ta muốn đi thôi”.
Đối với chuyện đắc tội với đế quốc Đông Giang và đế quốc Vân Dương, rõ ràng là Tần Ninh chẳng để trong lòng.
Nếu chúng dám tới thì Tần Ninh cũng dám giết.
Minh Uyên và Thiên Ám thì lại lo lắng không thôi.
“Với tính cách của Giang Kình và Diệp Vấn Thiên thì chắc chắn không bỏ qua chuyện này. Ở đây, chúng còn kiêng dè cung Càn Khôn và tên Chấn Thiên. Nếu rời khỏi đây thì có lẽ chúng sẽ lập tức triệu tập những đế quốc phụ thuộc, nếu như thế thì…”
“Binh đến tướng chặn, nước lên thì lấp đất. Chúng dám làm loạn thì ta dám giết chúng!”
Tần Ninh nheo hai mắt, cười nói: “Ngại gì”.
Lời vừa nói ra khiến Thiên Ám và Minh Ung cũng không nói thêm nữa.
Tuy trong lòng lo lắng, nhưng hai người hiểu rõ, Tần Ninh nói được thì kể cả họ không tin thì cũng là được.
Một nhóm người lại tiếp tục xuất phát.
“Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Sông Tây!”
Tần Ninh lên tiếng nói: “Vừa hay, Tiểu Phi phát hiện phía bên kia có thứ tốt với mình. Chúng ta tới tập hợp với cô bé!”
“Được”.
Sau đó, từng người lần lượt xuất phát.
Mấy chục người, lúc này càng thêm cẩn trọng.
Tuy nói Tần Ninh đã ép lui hai bá chủ lớn Diệp Vấn Thiên và Giang Kình, nhưng khó mà bảo đảm hai lão kia sẽ không đánh lén mọi người.
Trên đường đi, Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312532/chuong-282.html