Đối với một món linh khí ngũ phẩm mang theo uy lực của đế vương mà dám lớn lối đánh giá, Tần Ninh cũng không xem lại thân phận của mình đi!
Vô Song Vương cười giễu nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là không coi ai ra gì. Hôm nay cho dù thế nào thì Vô Song Vương ta cũng nhất định phải đi vào Huyền Minh đại trận từ đầu cầu này”.
“Nếu đế quốc Bắc Minh không còn chiêu bài cuối cùng là Huyền Minh đại trận thì cũng không cần tồn tại nữa!”
“Thời đại bây giờ không phải là thời đại của Minh Uyên đại đế. Đế quốc Vô Song ta đã nâng cấp lên thượng quốc từ lâu, trở thành cương quốc, truyền thừa hơn vạn năm, là một cổ quốc nổi tiếng!”
“Vậy thì cũng không phải là thời đại của ngươi!”
Lúc này, giọng nói của Tần Ninh đã mang theo một tia lạnh băng.
“Chỉ là hậu nhân của thiên tướng Vô Song nho nhỏ mà dám cưỡi lên đầu hậu nhân của Minh Uyên, ai cho ông cái gan đó?”
Lúc này Tần Ninh quả thực là đang vô cùng tức giận.
3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng. 37 người này, năm đó quả thật đã đi theo Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chinh chiến sát phạt.
37 người này lúc đầu có xuất thân, lai lịch đều là hạng nghèo khổ.
Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thưởng phạt phân minh, chỉ xét về quân công nên 37 người này mới có danh tiếng lừng lẫy như vậy.
Đế quốc Bắc Minh sa sút, đó là do hậu nhân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312512/chuong-261.html