Vân Khánh Tiêu nhìn Vân Sương Nhi gật đầu, sau đó nhìn Tần Ninh, cung kính nói: “Tần công tử”.
“Sao các người lại xuất hiện ở đây?”
“Biết được Huyền Minh đại trận xảy ra vấn đề, bọn ta nghĩ rằng có thể sẽ có nhiều người có ý đồ xấu muốn gây bất lợi cho Tần công tử, cho nên mới vội vàng chạy tới đây!”
Vân Khánh Tiêu giải thích.
Tần Ninh thờ ơ nói: “Đúng là có, nhưng cũng không phải vấn đề...”
“Xin công tử cứ dặn dò!”
“Giết hết!”, Tần Ninh thản nhiên nói.
Sao… Lời vừa nói ra, cả Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều giật mình.
Không phải bọn họ không đủ sức giết chết hai vị hoàng đế Lãng Động Vân và Kinh Kha, nhưng dù sao hai vị này cũng là hoàng đế của đế quốc, nếu bị giết, ắt bọn họ sẽ bị chỉ trích.
“Tại sao? Không phải các người tới giúp ta sao?”, Tần Ninh nhíu mày.
“Vâng, vâng!”, Vân Khánh Tiêu gật đầu, thu đàn Phù Diêu lại, trực tiếp bước ra đối chiến với Kinh Kha.
Hai vị lão tổ khi họa linh đã dặn dò, Tần Ninh nói gì bọn họ đều phải nghe theo.
Cho dù Tần Ninh nói muốn chọc thủng bầu trời, bọn họ cũng chỉ cần làm theo là được.
Huống chi là vào lúc này, chắc chắn bọn họ phải làm theo rồi.
Kết quả như thế nào, Tần Ninh tất nhiên có thể tự lo liệu được, bọn họ chẳng cần phải quản nhiều đến thế.
“Vân Khánh Tiêu, đế quốc Vân Lam của ngươi tuy là một trong mười đế quốc hàng đầu, nhưng nếu ngươi đắc tội đến cả bốn đế quốc, ngươi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312508/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.