An Vũ Tình của An Nhiên uyển.
Kiếm Tồn Nhất của hội Thiên Kiếm.
Liễu Khai Nguyên và đám người của Liễu Môn, lúc này đều có mặt tại hiện trường.
Họ tận mắt nhìn thấy, Tần Ninh giết chết Lăng Thiên, mà sau đó lại dựa vào linh khí siêu việt để giết Thiên Tử, chặt đứt cánh tay Long Tường.
Trong mắt họ, Thiên Tử là sự tồn tại cao cao tại thượng, không ai bì nổi.
Nhưng những chuyện xảy ra hôm qua, quá đỗi kinh ngạc.
Thiên Tử bị giết rồi.
Mà lại bị giết một cách lãng xẹt như vậy.
Như trong một vài tạp ký dã sử, những đại nhân vật chấn động thiên hạ lúc chết thì phải thật oanh liệt mới đúng.
Nhưng Thiên Tử lại chết kiểu… rất ấm ức!
Liễu Khai Nguyên với tư cách là người cầm lái Liễu Môn, vốn là đoàn thể đệ tử lớn thứ hai. Bây giờ Thiên Tử đảng đã bị tiêu diệt, Thiên Tử áp chế hắn ta không còn nữa, nhưng hắn ta lại không thể mừng nổi.
“Liễu Phương Ngọc, xem ra những gì ngươi nói quả thật không sai”.
Liễu Khai Nguyên thở dài, nói: “Không ngờ, hắn thật sự có thể khống chế Tứ Tượng Thánh Trụ. May mà hôm đó, ngươi vẫn chưa nóng vội, nếu không người nằm trên đất kia hôm nay không phải Thiên Tử và Lăng Thiên rồi”.
Nghe lời này, Liễu Phương Ngọc cười chua chát.
Ngày đó khi cuộc so tài đệ tử nội viện kết thúc, những sự việc diễn ra trên quảng trường có rất ít, rất ít người biết.
Tuy viện trưởng nói là không được để lộ ra ngoài, nhưng gã cần phải nói cho Liễu Khai Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312500/chuong-249.html