Lỗ Vận kia mỉm cười nói: “Nghe chừng thằng nhãi Tần Ninh đó chắc chắn là không về được nữa rồi. Đế quốc Vân Lam là một trong mười đại đế quốc, Tần Ninh giết chết người Lam gia của đế quốc Vân Lam, lại còn đi qua đó, thì khác nào tìm đường chết”.
“Thằng nhãi này nói không chừng cũng bị người của đế quốc Vân Lam xẻ thịt cho chó ăn rồi!”
“Ninh ca của ta còn lâu mới chết!”
Cơ thể mập mạp bé nhỏ bỗng trở nên giận dữ.
Cậu quay ra hét với chúng: “Ninh ca của ta sẽ không chết, các ngươi mới chết!”
“Đệch mợ, Tần Hâm Hâm, ngươi chán sống rồi đúng không!”
Lỗ Vận hừ một tiếng, bước ra tát Tần Hâm Hâm.
Bốp!
Có tiếng đánh vang lên, nhưng Tần Hâm Hâm lại không thấy đau chút nào.
Trước mặt cậu là một người tuy không cường tráng, thậm chí mang chút yếu đuối, nhưng dáng tóc buộc cao đó lại cực kỳ anh tuấn.
“Đệ nói không sai, sao ta có thể chết được chứ!”
Tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Tần Ninh quay ra, trong tay là cây roi dài mà Lỗ Vận quất tới.
“Ninh ca...”
Thấy người này, mũi Tần Hâm Hâm bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà tuôn ra.
“Người Tần gia không được khóc!”, Tần Ninh mỉm cười nói.
“Vâng!”
Tần Hâm Hâm đứng thẳng người, nhưng vẫn đau đến méo xệch cả miệng.
“Nuốt đi!”
Một quả Vân Trung Lam Yên xuất hiện, Tần Ninh nói: “Nuốt vào, trong một ngày nhất định không được vận chuyển linh khí!”
“Vâng!”
Tần Hâm Hâm không nói nhiều, nuốt thẳng.
Ầm...
Giây phút ấy, cậu cảm nhận được cơ thể tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312489/chuong-237.html