Tần Ninh nhìn đám người, hừ một tiếng: “Đừng nói là các ngươi, dù tổ tiên của các ngươi có đến đây, nếu ta muốn giết thì cũng có thể giết được hết thôi”.
“Đưa đàn Phù Diêu cho các ngươi? Đúng là phung phí của trời!”
“Viên Viên, ra tay đi!”
Tần Ninh ra lệnh.
“Cha, cứu con với!”
“Ngươi dám!”
Giờ phút này, Lam Thiên Hùng hãi hùng khiếp vía.
Ầm...
Nhưng trong chớp mắt, một tiếng nổ vang lên, đầu của Lam Thiên Phi nổ tung, hắn ta đã chết rồi, chết đến mức không thể chết thêm lần nữa.
Xong rồi!
Đầu của Vân Sương Nhi ong ong.
Lam Thiên Hùng cực kỳ tức giận.
“Ta muốn ngươi!”
Một tiếng gầm vang lên, Lam Thiên Hùng bay lên không trung.
“Bước qua xác ta trước đã!”
Ông Què lập tức nghênh đón.
“Tất cả mọi người... giết chết Tần Ninh cho ta!”, Lam Thiên Hùng bị ngăn lại, lập tức ra lệnh.
“Giết ta?”
Tần Ninh cười nhạo.
Diệp Viên Viên đứng trước mặt Tần Ninh, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Tần Ninh không nhanh không chậm, trong tay xuất hiện một cây sáo.
“Các ngươi không đủ tư cách!”
Tần Ninh không muốn nói nhiều, tiếng sáo chậm rãi vang lên.
Trong phút chốc, những tên lao tới khẽ giật mình.
Tiếng sáo du dương, truyền vào tai mấy tên cường giả cảnh giới Linh Phách, ánh mắt của bọn họ liền trở nên mơ hồ, dừng lại không tiến lên phía trước.
Khi tiếng sáo vang lên một lần nữa, đám cường giả cảnh giới Linh Phách kia mới bắt đầu tự giết lẫn nhau.
“Sáo Linh Diên!”
Vân Sương Nhi cực kỳ ngạc nhiên.
Hai gia tộc lâu đời của đế quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312479/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.