“Nhưng…”
“Được rồi, đại ca, huynh không tin đệ sao?”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Chuyện không nắm chắc thì đệ sẽ không làm đâu”.
“Mấy ngày tới, mọi người hãy tu luyện thật tốt, đặc biệt là muội, Tiểu Phi”.
Tần Ninh nhìn tiểu Phi, nói: “Thời gian này, muội phải tu hành cho tốt, tu luyện Cửu U quyết. Lúc này là thời điểm quan trọng nhất”.
“Còn nữa, trông chừng Tiểu Thanh, đưa nhóc đó theo, nó rất biết cách lười biếng đấy”.
“Vâng!”
Sau một hồi dặn dò, mọi người mới lui ra.
Trời đã về khuya, trong phòng Tần Ninh, ánh đèn vẫn sáng suốt.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa.
“Vào đi!”
Bóng dáng yêu kiều đó đẩy cửa bước vào.
Chính là Vân Sương Nhi.
“Công tử!”
Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, hơi mất tự nhiên.
“Ừ, sao thế?”
“Công tử!”
Vân Sương Nhi do dự một hồi lại nói: “Xin công tử tha cho đế quốc Vân Lam ạ!”
Lời này vừa nói ra, Tần Ninh hơi sững sờ, dừng lại động tác tay.
“Sao lại nói vậy?”
“Công tử, công tử tới đế đô Bắc Minh chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, nhưng cả hoàng thất và học viện Thiên Thần đều cẩn trọng tiếp đãi công tử”.
“Ta biết, công tử gặp nhiều hiểu biết rộng, nếu công tử đã quyết định đến đế quốc Vân Lam thì nhất định là đã nắm chắc”.
“Cho nên ta sợ…”
“Sợ ta hủy diệt đế quốc Vân Lam?”, Tần Ninh cười trêu mà nói.
“Vâng!”
Lời vừa nói ra, Tần Ninh ngại ngùng ho khan vài tiếng, nhìn Vân Sương Nhi, thành thực đáp: “Cô nhìn kỹ xem công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312463/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.