“Hâm Hâm?”
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Tần Ninh bước xuống xe ngựa.
“He he, Ninh ca đi đâu thế?”, lúc này, trong thân hình hơi bụ bẫm của Tần Hâm Hâm còn chứa đựng từng gợn sóng linh khí tích lũy, hiển nhiên là đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng một.
“Tốt lắm, cảnh giới Linh Hải tầng một, đệ được thăng cấp làm đệ tử của nội viện rồi sao?”
“Phải!”
Tần Hâm Hâm vui vẻ nói: “Ninh ca, huynh đi đâu đây?”
“Ta đi giải quyết chút chuyện, nếu đã vào làm đệ tử của nội viện thì đến ở chỗ của ta đi, dù sao tốc độ tu hành ở linh trận sẽ nhanh hơn”.
“Hi hi, chuyện đó, Ninh ca… ta có thể dẫn thêm một người nữa không?”
Thêm một người?
“Thư Nhã!”
Bấy giờ, Tần Hâm Hâm vẫy tay, một bóng người xinh đẹp từ từ đi đến, hơi xấu hổ nhìn Tần Ninh.
“Tần Ninh đại ca!”
Tần Hâm Hâm cười nói: “Ninh ca, người này là tri kỷ của ta – Thư Nhã, ta muốn để nàng ấy cùng vào khu ba mươi sáu tu luyện với ta”.
“Được!”
Tần Ninh gật đầu vỗ vai Tần Hâm Hâm cười nói: “Đệ được đó!”
“Ha ha…”
Nói với Tần Hâm Hâm vài câu, sau đó Tần Ninh mới lên xe ngựa.
Nhưng sau khi bước lên xe ngựa, sắc mặt Tần Ninh lập tức trở nên bình tĩnh.
“Viên Viên, điều tra lai lịch của Thư Nhã này, ta muốn biết rõ mọi chi tiết về cô ta”.
“Vâng!”
Diệp Viên Viên gật đầu.
Cô gái trẻ khó hiểu nói: “Công tử nghi ngờ người này tiếp cận Hâm Hâm là vì ý đồ à?”
“Cũng không phải là nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312459/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.