Chương trước
Chương sau
“Rõ!”
Lúc này, Hứa Thông Thiên đột nhiên gật đầu.
Lão ta thật sự sợ Tần Ninh rồi.
Nếu lúc này lại nói một câu “kiếm tới” thì chắc chắn lại chấn động học viện.
Viện trưởng đã dặn dò lão ta nghe theo mệnh lệnh của Tần Ninh. Nếu đã như thế thì cứ giết là giết. Chọc thủng trời còn có Tần Ninh hứng rồi.
Hứa Thông Thiên sải bước lên, mang theo tràn ngập sát khí.
“Hừ!”
Lam Vân Sam không hề sợ hãi còn hừ một tiếng rồi cũng bước lên, đoản kiếm trong tay hóa thành từng tàn ảnh rồi xông lên chém giết.
Keng…
Hai tay của Hứa Thông Thiên nắm thành quyền, trực tiếp ngưng tụ linh khí, bao phủ trên nắm đấm, đánh ra song quyền.
Tiếng bước chân vang lên, Lam Vân Sam mặt tái mét, từng bước lùi về sau.
“Cảnh giới Linh Luân tầng 7, chẳng trách lại kiêu ngạo như thế!”
Hứa Thông Thiên lạnh lùng nói.
“Đáng chết!”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lam Vân Sam lại phát điên trong lòng.
“Khảm thúc, Trình thúc, giết chết lão già này cho ta!”
Lúc này, Lam Vân Sam gằn giọng gầm lên, tức tối nói.
Dám ra tay với hắn ta như vậy, cho dù trước mặt là trưởng lão của học viện Thiên Thần, tu vi Linh Phách thì cũng phải chết!
“Vâng, công tử!”
“Vâng, công tử!”
Bỗng chốc, có hai người từ trên trời bay xuống mặt đất.
Hai luồng khí phách mãnh liệt, bỗng chốc lan ra.
Cảnh giới Linh Phách tầng 3!
Hai người vừa xuất hiện chính là cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3.
Tu vi cảnh giới Linh Phách thì trên toàn Cửu U đại lục, trừ 4 đại tông môn thì có thể gọi là sự tồn tại đỉnh cấp.
Bên cạnh Lam Vân Sam lúc nào cũng có hai cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 3 bảo vệ.
Lam Khảm!
Lam Trình!
Hứa Thông Thiên nhìn hai người kia, đột nhiên gầm lên: “Lam Khảm, Lam Trình, các ngươi ngang ngược như vậy, không sợ viện trưởng học viện Thiên Thần ta tức giận sao?”
“Tức giận?”
Người đàn ông trung niên mập mạp mặc áo choàng xám cười giễu nói: “Hứa Thông Thiên, ta thấy chính ngươi không biết trời cao đất dày. Làm trưởng lão ở học viện Thiên Thần lâu quá rồi thì thật sự cho rằng cái học viện này to nhất sao?”
“Trong mắt Lam gia, đế quốc Vân Lam thì học viện Thiên Thần nhà ngươi chẳng là cái thá gì?”
Người đàn ông trung niên thấp gầy bên cạnh thì lạnh lùng nói: “Công chúa đế quốc mà lại bị một thiếu niên thu nhận làm tì nữ. Hôm nay chúng ta tới, không hỏi tội đế quốc Bắc Minh, không hỏi tội học viện Thiên Thần thì đã là đại ân đại đức lắm rồi đấy!”
“Hôm nay, thằng nhóc này phải chết, mà gia tộc của hắn, cũng xử theo luật của đế quốc Vân Lam ta, xử tội cửu tộc!”
Xong rồi!
Lời này vừa nói ra, đáy lòng Hứa Thông Thiên chợt lạnh lẽo.
Lão ta không lo lắng cho an nguy của Tần Ninh mà là biết rằng, hai người này nếu đã nói ra những lời nói bệ vệ, ngạo mạn như vậy thì chắc chắn là đi đời.
“Xử tội cửu tộc?”
Đôi mắt Tần Ninh toát ra một tia sát khí.
“Ta lại muốn xem xem, hôm nay các ông làm thế nào để xử tội cửu tộc Tần Ninh ta đấy”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của Tần Ninh lóe lên, gằn giọng: “Ông què, phế Linh Phách của hai gã này đi rồi giết chết cho ta”.
Ông què?
Tần Ninh vừa nói ra lời này thì Hứa Thông Thiên lại chán nản.
Ông què? Ai? Lẽ nào chính là ông què trước đây canh giữ ở khu 36?
Lạch cạch…
Tiếng côn gỗ gõ xuống mặt đất vang lên, một bóng người chậm rãi đi tới.
Dáng vẻ khập khễnh trông có vẻ kỳ dị và lạ lùng.
“Mẹ nó… là ông ta thật à…”
Hứa Thông Thiên không khỏi chửi thầm một câu.
Ông què này đã canh giữ khu 36 này 10 năm rồi nhỉ? Nhưng là một người què đấy, Tần Ninh gọi ông ta tới làm gì?
Làm trò hề à!
“Nhóc con, lão già ta là phu xe, chứ không phải là trợ thủ của ngươi đâu!”, ông què cười híp mắt nói.
“Nói nhiều thế làm gì”.
Tần Ninh hừ lạnh nói: “Cái mạng nhỏ của ta sắp bị người ta giết rồi kia kìa. Ta chết rồi thì ông đánh xe cho ai?”
“Nhóc con nhà ngươi…”
Ông què lắc đầu cười khổ, từng bước đứng trước Lam Trình và Lam Khảm.
“Cảnh giới Linh Phách tầng 3… người của Lam gia cũng khoa trương, bá đạo đấy nhỉ!”
“Lão già chết tiệt, cút sang một bên, không có chuyện của ông!”
Lam Vân Sam nói: “Hôm nay Tần Ninh chắc chắn phải chết!”
Soạt soạt…
Lam Vân Sam vừa dứt lời thì Lam Khảm và Lam Trình không quan tâm tới ông què mà xông ra giết Tần Ninh.
Ầm…
Bất chợt một tiếng ầm vang lên.
Lam Khảm và Lam Trình bỗng chốc dừng lại.
Phía trước một bóng người trông rõ già nua mà hai chưởng đánh ra lại cứng rắn chặn đứng hai lão già.
“Lão phu hầu hạ vị công tử này, tính tình cổ quái, tốt nhất là các ngươi đừng gây chuyện!”
Ông què chậm rãi nói: “Người của Lam gia, khoa trương quá thì sớm muộn cũng sẽ đẩy đế quốc Vân Lam xuống vực sâu”.
“Lão già chết tiệt, cút!”
Lam Khải gầm lên một tiếng, khí lực trong bàn tay bùng nổ đánh ra.
Khí thế bỗng chốc lan rộng, rồi lại xông lên đánh một lần nữa.
Nhưng, không hề có tác dụng!
Hai tay ông què cứ nhàn nhã mà vung ra khiến hai lão già không thể bước thêm một bước nào nữa.
“Giết!”
Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Kẻ nào đứng trước mặt công tử ta mà mũi hếch lên trời, không giết đi thì lại thật sự cho rằng công tử ta là tượng đất à!”
“Được!”
Ông què khẽ cười, bàn tay vung lên.
Rắc rắc…
“A…”
Những tiếng kêu la thảm thiết đồng thời vang lên. Lam Khảm và Lam Trình lúc này há to miệng, thở dồn dập.
Đau đớn lan tràn trong xương tủy.
Ông què trước mặt quá kinh khủng, thực lực sâu không thể đếm!
“Tần Ninh, ngươi nghĩ cho kỹ!”
Lúc này, Lam Vân Sam tức giận nói: “Ta là người thừa kế của Lam gia đế quốc Vân Lam, là đại diện của đế quốc Vân Lam tới đây. Ngươi dám…”
“Bắt hắn ta câm miệng lại cho ta!”
Tần Ninh hừ lạnh một tiếng.
Tới giờ, Hứa Thông Thiên đã là cảnh giới Linh Phách tầng 2 nên sau khi nghe thấy vậy thì không do dự nữa.
Lão ta bước lên, bóng người vụt một cái đã xuất hiện trước Lam Vân Sam, vung thẳng một cái tát.
Bốp…
Một mồm răng của Lam Vân Sam gãy văng ra, hắn ta xoay tròn liên tục mấy vòng rồi cuối cùng mới dừng lại, bị Hứa Thông Thiên nhấc lên trong tay.
“Làm thì làm đến nơi đến chốn, điên thì điên hẳn luôn vậy!”, Hứa Thông Thiên lẩm bẩm nói, cứng rắn khống chế Lam Vân Sam.
Bụp bụp…
Mà lúc này, phía bên kia, Lam Khải và Lam Trình đã sớm lăn ra đất.
Cảnh tượng này khiến Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên đều sửng sốt không thôi.
Họ cũng biết chuyện ông què được Tần Ninh chữa khỏi bệnh.
Nhưng, họ không biết, thực lực của ông què lại mạnh tới mức này.
Điều này thật sự khiến người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng.
“Ta nói rồi, mới sớm ra đã làm ầm ĩ, làm phiền người khác đang nghỉ ngơi thì thật đáng chết”.
Tần Ninh lại nói: “Hơn nữa, ngươi còn giết người của ta vậy thì tội chết không thể miễn”.
“Hứa Thông Thiên, giết đi rồi vứt ra ngoài!”
“Rõ!”
Lúc này, Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn hiểu rõ, vị chủ này của lão ta thật sự không sợ trời không sợ đất.
Dù sao, trời có sập xuống thì vẫn có Tần Ninh chống đỡ, không quản nhiều làm gì.
“Kẻ nào dám!”
Một tiếng thét vang lên, lúc này chim ưng trên không trung bổ xuống, xông thẳng tới giết Hứa Thông Thiên.
“Đáng chết!”
Hứa Thông Thiên đang ép Lam Vân Sam bỗng chốc lùi bước.
Chim ưng hạ cánh xuống đất, một bóng người mặc áo choàng màu xanh lam, bước chân vững chãi đứng trên mặt đất.
Lưng hổ eo gấu, râu ria xồm xoàm, hai mắt dữ tợn nhìn đám người.
“Nhị thúc, cứu ta!”, Lam Vân Sam khóc thành tiếng mà nói: “Gã này muốn giết ta!”
Bốp…
Nhưng Lam Vân Sam vừa nói dứt lời, Tần Ninh lại thẳng tay vung một phát tát vào mặt hắn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.