“Thế nào? Không đồng ý hả?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, cười nhạt nói: “Nếu cảm thấy thiệt thòi thì bây giờ ngươi có thể đi”.
Lời vừa nói ra khiến Lãng Hiên giật mình.
Nhưng, đối với Tần Ninh mà nói thì người thiệt chính là hắn.
Nếu không phải bây giờ đang cần tinh thạch giúp Thiên Động Tiên mở lại Tinh Môn thì hắn cũng lười để ý tới Lãng Hiên.
Thế mà gã này lại coi nhẹ nó.
Khi vẫn là Cửu U đại đế thì không biết bao nhiêu người trên đời này muốn gặp hắn một lần còn khó.
Tuy rằng thời thế đã thay đổi nhưng hắn vẫn là hắn, sự kiêu ngạo trong đáy lòng vẫn nguyên vẹn.
“Được!”
Lãng Hiên gật đầu như giã tỏi.
Cho dù thế nào thì đây cũng là cách duy nhất để tiếp cận cao nhân đứng sau Tần Ninh.
Nếu có thể bái cao nhân đó làm thầy thì cho dù tốn một mảnh tinh thạch Thiên Lang cũng đáng giá.
Lãng Hiên gật đầu, Tần Ninh thu lại tinh thạch rồi quay người đi vào trong phòng.
“Lần này ngươi kiếm được một khoản lời rồi!”
Lúc này Diệp Viên Viên mới lạnh nhạt nói.
Vân Sương Nhi cũng cười nói: “Thái tử Lãng Hiên có vẻ rất biết cách làm việc. Một canh giờ này thì có lẽ là cả đời ngươi tiêu hóa không hết!”
Nghe thấy lời nói của hai cô gái, trong lòng Lãng Hiên vô cùng kinh ngạc.
Lẽ nào… trong gian phòng kia có cao nhân đứng sau lưng Tần Ninh?
Khẽ cười một tiếng, Lãng Hiên nhìn Vân Sương Nhi cười nói: “Công chúa Sương Nhi, đế quốc Vân Lam chính là một trong 10 đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312452/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.