Lời này vừa nói ra, Tần Ninh đã nhìn Minh Vũ rồi nói: “Chuyện này ngươi tới tìm ta làm gì? Trong hoàng thất của ngươi lẽ nào không chọn ra được 1, 2 thiên chi kiêu tử có thể ứng phó với kiểu so tài này sao?”
“Chọn được, chọn được ạ!”
Minh Vũ lại nói: “Nhưng, phụ hoàng lo lắng sẽ có điều bất trắc, cho nên hi vọng…”
“Hi vọng ta sẽ đại diện đế quốc Bắc Minh tham gia?”, Tần Ninh xua xua tay nói: “Nhưng ta không có ý này. Tuy nói ta không nhẫn tâm nhìn đế quốc Bắc Minh suy tàn, nhưng các ngươi cũng đã suy sụp tới mức độ này rồi”.
“Bây giờ ta ở đây chỉ có thể bảo đảm, không để đế quốc Bắc Minh các ngươi hoàn toàn diệt vong”.
“Không không không!”
Minh Vũ ngay lập tức lắc đầu và nói: “Hoàn toàn không có ý bảo huynh tham gia so tài mà là hi vọng huynh có mặt ở hiện trường, nhìn thấy huynh, phụ hoàng ta sẽ thấy yên tâm hơn một chút…”
“Phụ hoàng của ngươi còn thông minh hơn ngươi nhiều”.
Tần Ninh đứng dậy, vỗ vỗ quần áo: “Nếu có thời gian thì ta sẽ đi”.
“Đa tạ Tần công tử”.
Tần Ninh xoay người nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Nhóc con, đến học viện Thiên Thần mà không nói trước với ta. Đi, Ninh ca đưa đệ đi ăn một bữa”.
“Vâng ạ!”, nhắc tới ăn là Tần Hâm Hâm đột nhiên kích động không thôi.
Ba anh em ung dung rời đi.
Lúc này, Minh Vũ mới thở phào một hơi, thân thể thả lỏng.
“Nhị ca!”
Minh Hãn đứng dậy, nhìn Minh Vũ, vẻ mặt tức giận bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312438/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.