“Nếu có cơ hội thì có thể thu phục luôn”.
“Còn sự nơi đặc biệt kia, ta nghĩ hẳn là không phải biến mất mà là bị thứ đó che mất đi”.
Tần Ninh nói một loạt nhưng Diệp Viên Viên vẫn không hiểu.
Rốt cuộc cái thứ đó là cái gì?
Lúc này Tần Ninh lại sải từng bước đi về phía đỉnh núi.
Nơi này cách chỗ họ sống chỉ vài trăm mét, đứng ở lưng chừng núi cũng có thể nhìn thấy từng mái ngói cao chót vót, diện tích rộng lớn của khu ba mươi sáu.
Vốn dĩ đó là nơi ở của gần mười ngàn đệ tử, phồn hoa một thời, nhưng bây giờ lại không ai dám hỏi thăm, không khỏi khiến người ta cảm thấy thổn thức.
Lúc này, Tần Ninh lại không có thời gian bùi ngùi.
Hắn từng bước đi lên đỉnh núi, lúc này hai bóng người đứng ở dưới đỉnh núi mấy trăm mét trông có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Nhưng khi leo lên, Diệp Viên Viên lại càng cảm thấy ngạc nhiên.
Theo lý thì khi màn đêm sắp buông xuống nơi này, càng lên cao thì càng lạnh.
Nhưng hiện giờ hai người càng đi lên cao thì lại càng cảm thấy nóng bức.
Nhiệt độ liên tục tăng lên, cả người Diệp Viên Viên đều toát cả mồ hôi.
“Là nơi này!”
Tần Ninh dẫn Diệp Viên Viên đi qua đi lại, lên lên xuống xuống ở trên núi, cuối cùng dừng lại ở nơi cách đỉnh núi một trăm mét, họ thở phào nhẹ nhõm
“Rốt cuộc nơi này là gì?”
Lúc này, Diệp Viên Viên vẫn không hiểu tại sao Tần Ninh lại dẫn nàng đến đây.
“Nguyên nhân vụ hỏa hoạn!”, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312415/chuong-163.html