Thời gian thực sự là một con dao mổ heo.
Năm đó, hắn đã dõi theo Minh Uyên, từ lúc tên nhóc đó đang xây dựng nước Bắc Minh, rồi phát triển nó thành một đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
Cuối cùng, tên nhóc đó thậm chí còn cùng với một tông môn truyền thừa vạn năm ở Cửu U đại lục đấu một trận.
Tên nhóc Thiên Thanh Thạch cũng đã mở học viện Thiên Thần trên toàn bộ Cửu U đại lục, hưng thịnh một thời.
Nhưng đế quốc Bắc Minh hiện tại, ngay cả xưng là đế quốc cũng không xứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một nước Bắc Minh.
Còn học viện Thiên Thần bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một học viện ở trong nước Bắc Minh.
Tuy nói học viện Thiên Thần ở trong nước Bắc Minh là độc nhất vô nhị, địa vị cao quý, nhưng so với địa vị năm đó của nó trên Cửu U đại lục thì thật sự là... không đáng nhắc tới.
Mùi thơm của đan dược chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.
Trong tay Tần Ninh lúc này đang cầm một viên đan dược tròn xoe màu tím to cỡ ngón tay cái, tản ra từng luồng ánh sáng tím.
"Tử Huyết linh đan!"
Thở phào nhẹ nhõm, Tần Ninh bước ra khỏi phòng luyện đan.
"Đại ca, huynh nuốt hạt sen này trước đi!"
Hắn cẩn thận cho Tần Sơn nuốt hạt sen, ngay sau đó trong phòng liền tản ra mùi thơm tươi mát.
Vết thương trong cơ thể Tần Sơn đang từ từ hồi phục.
Nửa canh giờ sau, Tần Ninh mới cho Tần Sơn uống Tử Huyết linh đan.
Hắn không ngừng thăm dò mọi sự thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312408/chuong-156.html