Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bước ra, trực tiếp đứng trước mặt Tần Ninh.  
Cơ thế có chiều cao hai mét, toàn thân trên dưới bao phủ bởi thiết giáp màu đen, làn da lộ ra một màu đen nhánh, khiến cho người ta có cảm giác giống như một con tinh tinh cực lớn đứng trước mặt Tần Ninh.  
“Giết!”  
Tần Ninh chợt lên tiếng.  
Bụp…  
Bóng hình màu đen đó bước lên với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt trước mặt Tần Ninh chỉ còn cái bóng của nó.  
Rắc…  
Ngay sau đó, một tiếng rắc vang lên, bóng hình màu đen đó xuất hiện trước mặt Tô Triếp.  
Bàn tay vươn ra, vồ một cái khiến vai trái của Tô Triếp hoàn toàn nát vụn.  
Bóng hình màu đen kia vung cánh tay lên, bụp một tiếng, toàn thân Tô Triếp rơi thẳng xuống dưới chân Tần Ninh.  
Âm thanh đau đớn xé toạc cả không gian của khu rừng.  
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.  
“Muốn giết ta hả, ngươi thật sự rất ngu ngốc!”  
“Nhưng, ta rất có hứng thú với đẳng cấp linh ấn trên thân thể của người”.  
“À đúng rồi!”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Đại ca ta, là chuyện tốt ngươi làm hả? Nghe Liễu Xán nói, ngươi cũng rất hưởng thụ cảm giác linh hải bị phế?”  
Bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống.  
Bụp…  
Âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tô Triếp lúc này mồ hôi vã ra như mưa.  
Một đạo linh hải của hắn ta đã vỡ nát.  
Nỗi đau tê tâm liệt phế đó suýt nữa khiến hắn ta hôn mê.  
“Tần Ninh, ngươi…”  
“Ta chết chắc rồi phải không?”, Tần Ninh cười nói: “Lăng Thiên không bỏ qua cho ta, Thiên Tử cũng sẽ không bỏ qua cho ta đúng không?”  
“Ta biết…”  
Trong lúc nói chuyện, bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa vung lên.  
Rắc rắc rắc, âm thanh vỡ vụn vang lên từng hồi là lúc từng đạo linh hải của Tô Triếp bị nát bét.  
Lúc này, toàn thân hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác.  
Tần Ninh bỗng đứng lên, nhìn xung quanh.  
“Ngươi sai ở chỗ, dám động vào đại ca của ta!”  
Bụp…  
Một cước đạp xuống, khiến thân thể của Tô Triếp nổ tung.  
Bỗng chốc, cơ thể của Tần Ninh như có một luồng vương khí dần lan ra.  
Hơi thở cảnh giới Linh Hải tầng chín khiến mọi người có mặt ở đó lấm lét mà nhìn.  
Gã này đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!  
Tất cả mọi người đều sửng sốt.  
Mà, người khổng lồ kia rốt cuộc là từ đâu tới?  
Lúc Tần Ninh lên núi, chúng vẫn chưa nhìn thấy gã khổng lồ màu đen đó.  
Vừa rồi, vốn dĩ là không để ý đến nó.  
Nhưng bây giờ…  
Chỉ vồ một cái đã làm vỡ nát vai của Tô Triếp cảnh giới Linh Hải tầng 9, khiến Tô Triếp không hề có lực phản kháng.  
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn ngây ngốc.  
“Bây giờ, còn ai muốn cướp hạt sen của ta không?”  
Tần Ninh nhìn đám người, nói bằng một giọng nhàn nhạt không hề vang dội.  
Nhưng lúc này, giọng nói đó lại khiến người ta cảm thấy không có lực phản bác.  
Mọi người đều có thể nhìn ra.  
Bên cạnh Tần Ninh có một cao thủ không biết mạnh yếu, sao chúng có thể giết Tần Ninh.  
“Không còn ai nữa đúng không?”  
Tần Ninh thản nhiên cười: “Vậy ta đi nhé!”  
Cùng lúc đó, sắc mặt của An Thi Thi tràn đầy kinh ngạc, lồng ngực phập phồng.  
Vừa rồi, cô ta chỉ có dự cảm không hay, nhưng không ngờ lại là tình huống này!  
Những đệ tử đi theo cô ta cũng thầm kinh ngạc.  
May thật, may thật, vừa rồi An Thi Thi dừng lại, nếu không, trời mới biết xảy ra chuyện gì?  
Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?  
Tại sao lại kinh khủng như vậy?  
“Không cho phép ngươi đi!”  
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ chợt vang lên.  
Liễu Phu Á gầm lên nói: “Các vị, kể cả thằng nhãi này có cảnh giới Linh Hải tầng 9, bên cạnh còn có một người khổng lồ, nhưng chúng ta mấy trăm người, lẽ nào không phải là đối thủ của hai kẻ này sao?”  
“Mọi người cùng nhau xông lên!”  
“Đó chính là hạt sen vạn năm!”  
Liễu Phu Á hoàn toàn trở nên điên cuồng.  
“Được!”  
Tử Việt cũng gật đầu nói: “Mấy trăm người đối phó với hai người, lẽ nào chúng ta sẽ thua sao?”  
“Đúng thế!”  
Lúc này, Thai Phi cũng nghiêm túc đáp lời.  
Cái chết trong chớp mắt của Tô Triếp, tuy rằng chấn động bọn chúng, nhưng hạt sen vạn năm kia quả thật có sức hấp dẫn quá lớn!  
Bọn chúng hầu như không nỡ để hạt sen vạn năm cứ như vậy bị Tần Ninh cướp đi.  
Hôm nay, cho dù thế nào thì nhất định phải giữ Tần Ninh lại mới được.  
Mọi người thấy thế thì cũng hoàn toàn u mê, đỏ mắt.  
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ lắc đầu.  
Con rối Bàn Linh sải bước lên ngay lập tức, ứng chiến 100 người.  
Con rối Bàn Linh khi bản thân ngưng luyện thì đã ở tu vi cảnh giới Linh Phách.  
Mà tuy bây giờ không bằng trước đây nhưng cũng mạnh ngang cảnh giới Linh Luân.  
Cảnh giới Linh Luân vượt xa cao thủ cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài.  
Vốn dĩ không phải là thứ mà đám nhóc này chống đỡ được.  
“Cứ muốn tìm đường chết, hà cớ gì…”  
Bàn tay Tần Ninh vung lên, con rối Bàn Linh xông lên tấn công.  
Trong chớp mắt, cường giả cảnh giới Linh Luân xông vào giữa đám đệ tử cảnh giới Linh Hải, như hổ xông vào bầy cừu.  
Cho dù là Liễu Phu Á, Tử Việt hay những kẻ khác, thực lực có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể ngăn cản được sự đè ép của cảnh giới Linh Luân?  
Những tiếng thét gào thảm thiết không ngừng vang lên.  
Mấy trăm người kia chớp mắt tan tác không thành quân, như những đứa bé đang la khóc om sòm trước mặt người lớn.  
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.  
Một người khổng lồ đánh tan mấy trăm võ giả cảnh giới Linh Hải.  
“Giải tán!”  
Lúc này, Liễu Phu Á cũng chết lặng.  
Người khổng lồ này sao lại kinh khủng như vậy?  
Đây là cảnh giới Linh Đài, không, không đúng, không chỉ là cảnh giới Linh Đài, mà còn là tu vi cảnh giới Linh Luân.  
Cảnh giới Linh Luân, chính là tu vi Linh Tử, mà đám cảnh giới Linh Hải bọn chúng chỉ là đứa con nít vắt mũi chưa sạch trước mặt cảnh giới Linh Luân mà thôi.  
“Chạy sao thoát?”  
Lúc này, Tần Ninh bước lên, đi thẳng tới trước mặt Liễu Phu Á.   
“Cút ra!”  
Liễu Phu Á hoàn toàn phát điên.  
Gã không phải là đối thủ của người khổng lồ kia, không thể so được, nhưng Tần Ninh là cái thá gì?  
Thật sự cho rằng bản thân đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 thì không ai ngăn cản được sao?  
“Liệt Dương quyền!”  
Một quyền tấn công, mà lúc này bàn tay Liễu Phu Á cũng đột nhiên vung ra.  
Bùm…  
Trong chớp mắt, quyền phong của Tần Ninh đón lấy, hai quyền giao đấu, một luồng linh khí hào hùng ép vào cơ thể khiến sắc mặt của Liễu Phu Á trắng bệch.  
Linh khí trong cơ thể hỗn loạn, linh khí mà Tần Ninh tấn công vào từng tia áp bức linh khí của gã biến động.  
Lúc này, Liễu Phu Á cảm thấy, cơ thể hoàn toàn sụp đổ.  
Máu tươi từ tai, mũi, mắt, miệng chảy ra, toàn thân Liễu Phu Á bỗng nhiên ngã xuống.  
Một quyền, giải quyết gọn nhẹ!  
Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm như hến.   
“Chạy đi!”  
Trong đám người, không biết ai hét lên một tiếng, tất cả lập tức như con ruồi mất đầu điên cuồng chạy loạn.  
“Đứng lại!”  
Lúc này một tiếng thét bỗng chốc vang lên.  
Tần Ninh nhìn đám người xung quanh, ra lệnh một tiếng.  
Trong chớp mắt, tất cả đều yên tĩnh lại.  
“Nếu kẻ nào dám chạy thì hậu quả chỉ có chết!”  
Tần Ninh vừa dứt lời. Người khổng lồ búng ngón tay, một bóng người bay ra xa 100 mét, hự một tiếng rồi ngã xuống đất.  
Cảnh tượng này khiến đám người không dám động đậy.  
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”  
Lúc này, Tử Việt cũng tái mặt.  
Tần Ninh, quá kinh khủng!  
Người khổng lồ còn kinh khủng hơn Tần Ninh lại càng… không thể ngăn cản.  
“Không làm gì, ta không muốn mạng của các ngươi, nhưng, phải mượn một thứ trên người các ngươi!”  
Tần Ninh lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.