Vậy là trong núi xảy ra một cảnh tượng thú vị.
Vô số người phi như bay xuống núi, nhưng lại có người đang phi hành lên đỉnh núi.
“Là Tần Ninh!”
Có người bất chợt hô lên.
“Tần Ninh?”
Lúc này, dưới chân núi, một nhóm người đang nhìn ra khung cảnh phía xa.
Người nam đứng đầu, áo dài khẽ bay, tay chắp sau lưng, nhìn về đỉnh núi.
“Sư huynh Tô Triếp, đó chính là Tần Ninh!”
Phía sau người này là Cổ Hạt đang cung kính nói.
“Ồ? Là hắn à?”
Tô Triếp nhướng mày, bật cười: “Cũng là loại không sợ chết đấy. Trên đỉnh núi đó là sen Thanh Ngọc đã trưởng thành, thậm chí còn kết cả hạt. Nếu không phải đám Tử Nguyệt và An Thi Thi phá hoại chuyện tốt của ta thì ta đã đắc thủ rồi!”
“Thắng nhãi này muốn chết hay sao, đến đại ca Tô Triếp còn không đem ta lên đỉnh núi mà hắn...”
Một tên đệ tử nịnh nọt nói.
Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì Tần Ninh đã đột ngột tăng tốc...
“Tên này...”
Sắc mặt mấy người khẽ thay đổi.
Càng gần đỉnh núi thì càng nhiều đá loạn, tốc độ cũng cực nhanh. Thế nhưng Tần Ninh càng bay lên thì tốc độ cũng càng tăng.
Một bên khác, một nhóm người cũng đang dừng lại.
“An sư tỷ, tên nhãi này chính là Tần Ninh”.
“Ồ?”
An Thi Thi nhìn bóng dáng trên đỉnh núi, cười nói: “Đúng là một thiếu niên thú vị”.
Đồng thời, càng nhiều người thấy hành động của Tần Ninh, nhìn mà sợ hãi thay.
Tên này thật sự không sợ chết chút nào!
Mà lúc này, Tần Ninh đã gần lên đến đỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312397/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.