Chương trước
Chương sau
      “Thiên tư của Sở Ngưng Thi không tầm thường, giờ cũng đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4. Trong nội viện, cô ta cũng coi như có căn cơ rồi!”  
      Diệp Viên Viên gật đầu nói: “Còn Lăng Thiên... thì Thiên Tử Đảng rất coi trọng gã. Từ khi gã gia nhập vào học viện Thiên Thần thì chưa từng thấy lộ mặt, không biết tên Thiên Tử đó nghĩ gì nữa...”  
      “Xem ra cũng được coi trọng gớm nhỉ!”  
      Tần Ninh cười nhạt: “Nhưng cũng tốt, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là thương thế của đại ca ta. Chờ tiến vào học viện Thiên Thần rồi nói. Còn hai kẻ kia... Cứ từ từ chơi thôi”.  
      Nói thật, giờ Tần Ninh chẳng hứng thú với hai người kia chút nào.  
      Trong mắt hắn, bọn chúng không được tính là đối thủ.  
      “Nhưng lần này công tử dùng lệnh bài tiến vào học viện Thiên Thần thì phải trở thành đệ tử ngoại viện trước, sau đó, thực lực của công tử chắc chắn sẽ không phải ở ngoại viện. Cho nên công tử sẽ phải tham gia nội viện khảo hạch!”  
      “Nội viện khảo hạch?”  
      “Ừm, lần chiêu mộ này phân rõ ngoại viện và nội viện”.  
      “Ngoại viện thì đơn giản hơn, mà nội viện thì phải kiểm tra, nghe nói là ở trong... núi Minh Sơn!”  
      “Núi Minh Sơn...”  
      Tần Ninh mỉm cười: “Cũng tốt!”  
      Nói xong, Tần Ninh cất bước rời đi.  
      Diệp Viên Viên thì lo lắng vô cùng.  
      Núi Minh Sơn là dãy núi lớn nhất trong đế quốc Bắc Minh, phải to và sâu hơn dãy núi Lăng Vân gấp mấy chục lần.  
      Thậm chí, dãy núi Lăng Vân chỉ có thể được coi là một phân nhánh cực nhỏ của núi Minh Sơn mà thôi.  
      Mà núi Minh Sơn ở phía bắc của đế quốc, vừa hay có đoạn gần với học viện Thiên Thần.  
      Năm đó xây dựng học viện Thiên Thần ở phía đông bắc của Đế Đô, cũng có một nửa liền kề với Đế Đô và một nửa còn lại gần núi Minh Sơn.  
      Đây cũng là lí do để chọn vị trí xây nên học viện Thiên Thần.  
      Học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh có vô số sự liên hệ. Hai nơi này như răng với môi, nên vị trí rất gần Đế Đô, chiếm cứ một góc đông bắc.  
      Mà liền kề với núi Minh Sơn là để bồi dưỡng đệ tử học viên, tiện cho đệ tử vào trong dãy núi tập luyện.  
      Thậm chí cho đến giờ một phần kiến trúc của học viện Thiên Thần đã được xây vào trong núi Minh Sơn.  
      Sau hàng chục ngàn năm tích lũy, lực ảnh hưởng của học viện Thiên Thần tại đế quốc Bắc Minh không hề kém hơn hoàng thất Bắc Minh.  
      Điều duy nhất khác biệt chính là, mục đích khai tông lập phái của học viện Thiên Thần là để bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú chứ không phải xưng bá ở trong Cửu U Đại Lục, cho nênhọc viện Thiên Thần luôn không xảy ra tranh chấp gì với nhau.  
      Thậm chí các đệ tử được bồi dưỡng ra mà đi ra khỏi đế quốc Bắc Minh cũng đều là những nhân vật truyền kỳ trong Cửu U Đại Lục.  
      “Cái tên nhóc Thiên Thanh Thạch đó biết cách làm việc hơn Minh Uyên đấy. Mở ra một học viện vẫn nhẹ nhàng hơn lập một đế quốc mà!”  
      Tần Ninh mỉm cười lẩm bẩm.  
      Tần Ninh trở về phòng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút.  
      Mấy ngày tiếp theo, hắn tâm sự với Tiểu Thanh, nói chuyện tu hành với Tiểu Phi, rồi lại bị ông lão Khương Vinh đến làm phiền.  
      Nhưng cũng may, Khương Vinh là linh đan sư thất phẩm của Thánh Đan các nên cũng không ở lại quá lâu. Ba ngày sau là Khương Vinh đã chào tạm biệt rời đi rồi.  
      Nhưng lão ta để lại một câu: “Sau này lão phu sẽ thường lui tới đế quốc Bắc Minh”.  
      Khiến Thánh Đăng Phong vui mừng khôn xiết, nhưng lại làm Tần Ninh đau nửa đầu.  
      Đời thứ 5 của hắn là Cửu Nguyên Đan đế danh tiếng lẫy lừng. Bảo hắn nói chuyện với Khương Vinh một hai lần về đan thuật để khoe khoang thì được, cũng thỏa mãn sự tò mò của Khương Vinh.  
      Nhưng nhiều quá thì sẽ chán.  
      Cũng giống như một võ giả cảnh giới Linh Hải trước mặt võ giả chín cửa cảnh giới vậy, thỉnh thoảng phô trương tài nghệ thì còn thấy vui, chứ nhiều lần sẽ phiền và không cho là vui vẻ gì.  
      Nhưng Tần Ninh cũng không quan tâm lắm.  
      Vì học viện Thiên Thần hôm nay bắt đầu mở cửa chiêu sinh ngoại viện!  
      Hôm nay, Thánh Tâm Duệ và Diệp Viên Viên đi theo Tần Ninh đến bên ngoài học viện Thiên Thần.  
      Học viện Thiên Thần có hai cửa Đông, Tây. Cửa Tây là mở về phía đế quốc Bắc Minh còn cửa Đông là mở với dãy núi Minh Sơn.  
      Lúc này, cửa Tây to lớn có đến chín con đường, mỗi con đường đều rộng cả trăm mét, nhưng số người qua lại vẫn đông không đếm xuể.  
      Bên ngoài cửa Tây viện lại càng nhiều xe cộ hơn, nhìn quý phái vô cùng.  
      “Náo nhiệt gớm nhỉ!”  
      Tần Ninh nói xong thì đi về phía báo danh.  
      Điểm báo danh không phải điểm báo danh bình thường mà được mở cho những đệ tử có lệnh bài ngoại viện.  
      Lúc này cũng không có mấy ai xếp hàng.  
      “Diệp sư tỷ!”  
      Lúc này, có một đệ tử nhìn thấy Diệp Viên Viên thì sáng mắt lên, vội vàng đi đến.  
      “Ngươi là...”  
      “Tại hạ Lâu Triển Thiên, phụ trách nơi này!”  
      Người thanh niên này nhìn mập mạp, khuôn mặt béo tròn, lúc cười khiến người ta cảm thấy... không thể mê được.  
      “Diệp sư tỷ giúp người nhà mình nhập học sao?”, Lâu Triển Thiên nịnh nọt nói.  
      Không thể không nói, người đẹp đi đến đâu cũng được chào đón. Nhất là Diệp Viên Viên còn vừa mới truyền ra là một hoàng thể.  
      Thiên tài hoàng thể tương đương với cường giả Tinh Mệnh, khiến người ta ngưỡng mộ, huống hồ Diệp Viên Viên còn là mỹ nhân Đế Đô.  
      “Vị Tần công tử Tần Ninh và công tử Tần Hải này có lệnh bài gia nhập học viện Thiên Thần, tiến vào ngoại viện!”  
      “Ồ?”  
      Lâu Triển Thiên nhìn sang Tần Ninh và Tần Hải, cười nói: “Mời hai vị đưa ra lệnh bài”.  
      Đưa lệnh bài ra, Lâu Triển Thiên nhìn kỹ rồi gật đầu.  
      “Được rồi, đến đây sẽ có chấp sự chuyên môn ghi chép lại thông tin của hai người và cũng sẽ nói rõ về quy tắc học viện cho hai vị!”  
      Lâu Triển Thiên cực kỳ khách sáo.  
      Mặc dù không biết Tần Hải và Tần Ninh có quan hệ gì với Diệp Viên Viên, nhưng nếu Diệp Viên Viên đích thân đưa đến thì chắc chắn là không tầm thường.  
      Quan trọng nhất là, có thể gặp Diệp Viên Viên ở đây và nói chuyện với Diệp Viên Viên vài câu rồi về khoe với bạn cùng phòng cũng đủ oai phong rồi.  
      “Tránh ra tránh ra!”  
      Chính vào lúc này, có mấy âm thanh vang lên. Sau lưng bọn họ xuất hiện mấy người chen thẳng lên trước. Mấy tên hộ vệ thần thái uy nghiêm, khinh bỉ nhìn tất cả.  
      “Đây là điểm báo danh có lệnh bài đúng không? Đây là Liễu Viện Viện, tiểu thư nhà họ Liễu, lệnh bài đây!”  
      Người thanh niên đi đâu ăn mặc quý phái, khí thế bức người: “Mau làm thủ tục đi, tiểu thư nhà ta là cảnh giới Linh Hải đó, giờ nhập ngoại viện còn đi tham gia nội viện khảo hạch kia kìa!”  
      Nghe vậy, Lâu Triển Thiên khinh bỉ đáp lại.  
      “Không thấy phía trước có người à?”, Lâu Triển Thiên hừ nói: “Chờ người ta làm xong rồi hẵng ra đây!”  
      Hắn ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Viên Viên thì bị cắt ngang, thật sự khó chịu.  
      “Xếp hàng?”  
      Thanh niên đó chỉ tay rồi bật cười: “Ngươi không chịu đi nghe ngóng xem con cháu nhà họ Liễu chúng ta vào học viện Thiên Thần mà cũng cần xếp hàng sao?”  
      “Nhãi con, huynh trưởng của tiểu thư Liễu Viện Viện là Liễu Khai Nguyên, một Linh Tử của học viện Thiên Thần đấy!”  
      Cái gì?  
      Lâu Triển Thiên nghe vậy thì lập tức biến sắc.  
      
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.