Tràng cười lớn vang lên, Thánh Tâm Duệ liền cau mày.
Sao lại trùng hợp như vậy, mấy vị công tử này bây giờ lại tới đây?
Thánh Tâm Duệ ngay lập tức quay lại, nhìn mấy người vừa tới.
"Vương Trấn Vũ, Quách Phong, Trần Hạc, mấy người các vị đã lâu không tới đây rồi!"
Nhìn ba người trẻ tuổi đi tới, Thánh Tâm Duệ bật cười nói.
"Ai nói bọn ta lâu rồi không tới đây?"
Người mặc áo bào vàng cười nói: "Là do cửu công tử quá bận rộn, nên khi bọn ta tới công tử cũng không có thời gian tiếp đãi bọn ta!"
"Nói sao vậy chứ? Ta muốn tiếp đãi ba vị còn không được!"
Thánh Tâm Duệ nhiệt tình chào hỏi.
Thanh niên áo bào vàng nhìn thanh kiếm gỉ sét trong tay Tần Ninh, chế nhạo nói: "Tên nhóc, thanh kiếm gỉ sét của ngươi, theo phán đoán của Vương Trấn Vũ ta thì chỉ là một thanh kiếm gỉ sét mà thôi!"
Vương Trấn Vũ đắc ý nói: "Ta cả ngày ở chỗ này xem xét, cũng biết được nhiều thứ sâu xa".
"Nếu như ở trong chứa linh bảo, hoặc thậm chí chỉ là một ít bảo vật bình thường thì nhìn bề ngoài hẳn là không tầm thường như vậy!"
"Nhìn thanh kiếm gỉ trong tay của ngươi đi, nó đã gỉ kinh khủng rồi!"
"Một vạn lượng bạc của ngươi bỏ ra đã hoàn toàn lãng phí!"
“Vậy sao?”
Tần Ninh dửng dưng một tiếng, cũng không ngại.
Nhìn thấy cảnh này, Thánh Tâm Duệ mới thở ra một hơi.
Nếu như Tần Ninh giống như lần trước trực tiếp ra tay tàn sát, như vậy hắn ta thật sự chịu không nổi.
Hắn ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312324/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.