Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
      Lăng Thế Thành bước lên trước, hét lên: “Hôm nay, hai cha con các ngươi sẽ cùng nhau xuống suối vàng!”  
      “Vậy sao?”  
      Tần Ninh lại cười: “Ta thì hy vọng có thể tiễn ông và con trai ông cùng xuống suối vàng, đáng tiếc... hắn ta không ở đây, không thể để cho hai người đi cùng nhau được rồi!”  
      “Nhưng ông có thể suy nghĩ một chút, có thể đợi con trai mình trên đường đến suối vàng!”  
      Tần Ninh vừa dứt lời, bóng người lóe lên, tốc độ cực kỳ nhanh, xông thẳng về phía Lăng Thế Thành.  
      Lăng Thế Thành tức đến mức sắp nổ tung phổi.  
      Tần Ninh mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà dám khiêu khích lão ta.  
      “Nếu hôm nay ta không thể tự tay giết ngươi thì nửa đời của Lăng Thế Thành ta đây không phải sống vô ích hay sao!”  
      “Nói như thể nửa kiếp này của ông không vô ích vậy!”  
      Ầm...  
      Hai bóng người lập tức đối đầu nhau.  
      “Tần Thương Sinh, từ lâu ta đã muốn lĩnh giáo Sư Hống Vương quyền của ngươi rồi, hôm nay, hai ta hãy cùng phân cao thấp!”  
      Đúng lúc đó, Sở Sơn Hà xông ra chém giết.  
      Đương nhiên lão ta có thể nhìn ra chắc chắn Tần Ninh không phải là đối thủ của Lăng Thế Thành.  
      Bây giờ chỉ cần kìm chân Tần Thương Sinh thì không ai có thể giúp Tần Ninh được. Đến khi Lăng Thế Thành giết được Tần Ninh, ba đấu hai, Tần gia cũng sẽ diệt vong.  
      “Hừ, Sở Sơn Hà, ta và ngươi có giao tình mấy chục năm, vậy mà... không ngờ ngươi lại liên hợp với Lăng gia đối phó Tần gia ta!”  
      Tần Thương Sinh tức giận.  
      “Hôm nay, ta sẽ giết ngươi, để bù đắp cho con trai ta!”  
      Hai tay Tần Thương Sinh nắm chặt thành quyền, ông ấy rống to từng tiếng.  
      Còn hiện giờ, Tần Viễn Sơn đang giao đấu với Lâm Chiến Thiên.  
      Hộ vệ của tam đại gia tộc xông thẳng đến phủ đệ của Tần gia.  
      Hiện giờ Tần Ninh và Lăng Thế Thành đang chém giết nhau, trở thành một cuộc hỗn chiến.  
      Một vài tên không có mắt lại gần liền bị một đấm của Tần Ninh đấm bay.  
      Hắn đạt tới cảnh giới cửa thứ tám, chỉ riêng sức mạnh của cơ thể đã đạt đến sức mạnh ba trăm mã lực, còn khủng khiếp hơn cả sức mạnh hai trăm mã lực của cảnh giới cửa thứ chín.  
      Có thể nói rằng, sau khi được linh khí tưới nhuần, cơ thể của Tần Ninh không có gì khác biệt gì nhưng thậm chí còn mạnh hơn so với võ giả cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.  
      Võ giả cảnh giới cửa thứ bảy, cửa thứ tám bình thường càng không đáng để nhắc đến!  
      Hiện tại, sát khí của Tần Ninh ngày càng nồng đậm.  
      Lăng Thế Thành lại cực kỳ ngạc nhiên.  
      Tần Ninh thật sự là cảnh giới cửa thứ chín Kinh Môn sao?  
      Nhưng sức mạnh lão ta cảm nhận được từ cơ thể Tần Ninh không chỉ có như vậy!  
      Đây thật sự là điều mà không ai tưởng tượng được!  
      “Cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, ông chỉ có từng ấy năng lực thôi sao?”  
      Hai nắm đấm của Tần Ninh tạo ra gió, Hổ Gầm Long Ngâm quyền kết hợp với Cương Phong linh thể quyết, kết hợp tấn công và phòng thủ, Lăng Thế Thành không thể tìm được sơ hở của hắn.  
      “Tên tiểu tử thối...”  
      Lăng Thế Thành cũng tức giận không thôi.  
      Lão ta cố gắng tấn công bất cứ bộ phận nào của Tần Ninh nhưng từ đầu đến cuối. phòng ngự của hắn không hề rối loạn. Dường như Tần Ninh không hề lo lắng lão ta sẽ tấn công vào bất cứ vị trí nào.  
      Chẳng lẽ tên nhóc này không có Mệnh Môn?  
      Không thể nào!  
      Chỉ cần là võ giả cảnh giới cửa thứ chín thì sẽ có Mệnh Môn, nơi phòng ngự yếu nhất nằm ở Mệnh môn.  
      Tần Ninh không thể nào không có Mệnh Môn được!  
      Lăng Thế Thành vung bàn tay lên, một thanh trường đao liền xuất hiện trong tay.  
      “Tiểu tử, là do ngươi ép ta!”  
      Lão ta đã bị Tần Ninh chọc điên rồi.  
      “Ẩn Đao quyết!”  
      Lăng Thế Thành khẽ quát, hai tay nắm chặt đao, chém thẳng về phía Tần Ninh.  
      Keng...  
      Tần Ninh giơ cây côn gỗ lên trước mặt, hai tay nắm chặt cây côn, một sức mạnh khổng lồ lập tức chém thẳng xuống.  
      Nhưng đúng lúc đó, Tần Ninh đã nắm bắt được khởi nguồn của sức mạnh đó, hai tay hắn giơ lên.  
      Một lực phản kích mạnh hơn đánh đến bên trong cơ thể Lăng Thế Thành.  
      Một tiếng ầm vang lên, khuếch tán từ trong cơ thể Lăng Thế Thành ra, sắc mặt lão ta trắng bệch, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.  
      Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người kinh ngạc.  
      Lăng Thế Thành là võ giả đã bước vào cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn từ rất lâu.  
      Còn Ẩn Đao quyết có thể nói là đao quyết nổi tiếng của Lăng Thế Thành, phàm quyết cực phẩm, uy lực không ai có thể cản nổi, chưa có ai dám dũng cảm đón thẳng lấy một đao này của Lăng Thế Thành!  
      Nhưng Tần Ninh không chỉ đỡ lấy mà còn đẩy lùi Lăng Thế Thành.  
      Đùa gì vậy hả!  
      “Ngươi...”  
      Lăng Thế Thành còn chưa nói xong một câu, trong yết hầu đã dâng lên vị ngọt tanh rồi phun ra một ngụm máu tươi.  
      “Tốt nhất là ông đừng nói chuyện!”  
      Tần Ninh thu lại cây côn, cười nói: “Giữ hơi đi, để xuống dưới đó còn nói chuyện với con trai mình!”  
      Tần Ninh vừa nói ra những lời này, sắc mặt Lăng Thế Thành đã tái nhợt.  
      “Ngươi...”  
      Miệng đầy bọt máu, hiện giờ, Lăng Thế Thành không thể không thừa nhận mình thật sự không phải đối thủ của Tần Ninh.  
      Trong lòng lão ta đột nhiên dâng lên cảm giác hối hận, ngày đó, đáng ra lão ta nên giết chết Tần Ninh.  
      Để đến ngày hôm nay sẽ không xảy ra những tai họa này.  
      “Ông hối hận rồi đúng không?”  
      Tần Ninh tao nhã nói: “Khi đó, ông không giết ta là vì ông biết, Tần gia sẽ không khai chiến với Lăng gia chỉ vì ta đúng không?”  
      “Thế nhưng, cái ngu của ông là đã coi thường Tần Ninh ta!”  
      Vừa dứt lời, Tần Ninh không nói nhiều, bóng người lóe lên, hai tay nắm thành đấm, tấn công.  
      Một quyền này chắc chắn có thể giết chết Lăng Thế Thành!  
      Ầm...  
      Đột nhiên, một sức mạnh cuồng bạo lan đến.  
      Một luồng nội kình dồi dào truyền ra trên mặt đất, các võ giả trong vòng mười mét xung quanh Tần Ninh và Lăng Thế Thành đều bị đánh văng ra.  
      “Hửm?”  
      Tần Ninh lùi về sau, khẽ híp mắt lại, nhìn về phía trước. Hiện giờ, trước mặt Lăng Thế Thành xuất hiện một bóng người.  
      “Hóa ra là có người giúp đỡ!”  
      Tần Ninh lắc bàn tay hơi tê của mình, nhìn người vừa đến.  
      Đó là một người đàn ông mặc trường bào màu vàng, khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thân thể uy vũ, tạo cho người khác có cảm giác đặc biệt cường thế.  
      “Lăng huynh, xin lỗi, ta đến muộn rồi!”  
      Người đàn ông đó nhìn Lăng Thế Thành, áy náy cười.  
      “Nếu như huynh đến chậm một chút nữa, e rằng đã đến nhặt xác của ta rồi!”, Lăng Thế Thành vẫn chưa hết sợ hãi, vẻ mặt cực kỳ khiếp đảm.  
      Vừa rồi, lão ta đã suýt chết!  
      “Đây chính là thiếu niên đó sao?”  
      Người đàn ông mặc trường bào màu vàng nhếch miệng cười nói: “Cảnh giới cửa thứ ba Kinh Môn mà có thể ép Lăng huynh đến mức này, xem ra trong cơ thể chắc chắn có bí mật gì đó rồi!”  
      “Nếu đã vậy thì ta sẽ thay Lăng huynh giải quyết người này!”  
      Người đàn ông mặc trường bào khẽ cười rồi cực kỳ lạnh lùng nói.  
      “Chỉ là cảnh giới Linh Hải tầng một mà cũng dám ở đây ra vẻ oai phong sao?”  
      Tần Ninh lại đột nhiên nói.  
      Cái gì?  
      Cảnh giới Linh Hải tầng một?  
      Lúc này, mọi người ai cũng sững sờ.  
      Hai phe giao chiến cũng đã dừng lại.  
      “Ngươi là...”  
      Tần Thương Sinh đến bên cạnh Tần Ninh, nhìn người đàn ông trước mặt.  
      “Thành chủ thành Bắc Hoang, Hoang Ngọc Trạch!”  
      Hoang Ngọc Trạch!  
      Nghe thấy cái tên này, vẻ mặt của vài người thay đổi.  
      Thành Bắc

      
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.