Trong tiểu viện, những mảng trúc xanh chiếm diện tích khá lớn.
Trong sân, trên chiếc bàn trải từng bức thư pháp, nét bút dày dặn có lực, những bức thư pháp cho người ta cảm giác về sự thăng trầm của cuộc sống.
"Thiên hành kiện, quân tử lấy tự cường không ngừng!"
"Địa thế khôn, quân tử lấy hậu đức tại vật!"
Tần Ninh chậm rãi đọc thành tiếng.
Âm thanh lộc cộc vang lên, rồi một bóng người từ trong phòng đang dùng hai tay đẩy xe lăn, chậm rãi xuất hiện.
Hắn ta mặc một chiếc áo choàng màu lục, thân hình hơi gầy, vốn dĩ là một thân hình cao lớn thẳng tắp, nhưng hiện tại phải ngồi trên xe lăn, nhìn có chút ảm đạm, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
“Nhị ca!”
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, Tần Ninh khẽ cười nói: "Chữ viết của nhị ca đúng là tràn đầy tinh túy!"
Không cần biết hắn là ai, tài giỏi như thế nào, nhưng hiện tại hắn là Tần Ninh của nhà họ Tần, thì người trước mắt chính là nhị ca của hắn.
"Lại tới nịnh hót!"
Tần Hải lắc đầu cười khổ: "Tam đệ gặp đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, chuyện báo thù không cần gấp, đáng tiếc nhị ca không có được vận may như đệ!"
“Ai nói thế?”
Tần Ninh lúc này mới ngồi thẳng xuống, nhìn về phía Tần Hải, cười nói: "Có ta là đệ đệ, nhị ca chính là có may mắn trời ban!"
"Tiểu tử thúi, không biết chín chắn gì cả!"
"Ta không có nói đùa!"
Tần Ninh cầm bút lên nhẹ nhàng viết một chữ trên tờ giấy trắng.
“Trị!”
Hai mắt Tần Hải ngẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312263/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.