🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngô Bình nói: “Không trách trưởng lão Triệu được, là có người cố ý gài bẫy tôi. Bọn họ tính toán rất tốt, đánh chết tôi, chết rồi thì không có chứng cứ, sau đó giả sẽ biến thành thật. Tiếc là họ tính sai rồi, tôi không dễ bị giết như vậy”.

Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Học viện truyền kỳ là một học viện mới được thành lập, mọi người không hòa thuận, nội bộ có âm mưu đấu đá nhưng đã xảy ra loại chuyện này, ảnh hưởng quá xấu”.

Ngô Bình: “Trưởng lão Viên đó là người thế nào?”

Triệu Hàn Sơn: “Ông ta tên là Viên Thế Đức, là một vị Thiên Quân, nhà họ Viên sau lưng ông ta rất có thế lực ở Tiên Giới. Thủ đoạn của người này tàn độc, rất khó đối phó. Mới đây không lâu, đã có hai trưởng lão chết vì ông ta”.
Chương 1419: Nổi trận lôi đình

Ngô Bình cau mày: "Kẻ ác như vậy, tôi phải tìm cơ hội tiêu diệt mới được!"

Triệu Hàn Sơn: "Bọn chúng dám làm như vậy thì có lẽ không chỉ có một người đứng sau, sau này cậu nhất định phải cẩn thận".

Ngô Bình hỏi: "Học phủ truyền kỳ có bao nhiêu trưởng lão?"

Triệu Hàn Sơn: "Là thế này, trưởng lão của Học phủ truyền kỳ được chia thành từ cấp một đến cấp mười. Nếu là đệ tử, cũng chia từ cấp một đến cấp mười, đặc biệt sẽ có một đệ tử truyền kỳ. Trưởng lão có cấp bậc khác nhau được chỉ định dạy dỗ các đệ tử có cấp bậc khác nhau".

Ngô Bình: "Trưởng lão cấp một với đệ tử cấp một, cấp mười với cấp mười phải không? Lẽ nào cấp bậc này vĩnh viễn không thay đổi?"

Triệu Hàn Sơn cười đáp: "Thường thì sẽ không thay đổi bởi tư chất của con người thường bất biến. Bất tài thì hoàn bất tài, còn thiên tài vẫn là thiên tài thôi".

Ngô Bình giờ mới hiểu những cấp bậc này hoá ra không được chia theo cảnh giới và sức mạnh mà được chia theo tư chất.

Anh hỏi: "Vậy còn đệ tử truyền kỳ thì sao?"

Triệu Hàn Sơn cười đáp:"Đệ tử truyền kỳ là cái gốc của học phủ truyền kỳ. Cho nên không cần trưởng lão nào truyền dạy, cũng không có trưởng lão nào có được đệ tử truyền kỳ. Nhưng toàn bộ tài nguyên của học phủ sẽ dành hết cho đệ tử này, toàn lực bồi dưỡng để đệ tử này phát triển tốt nhất có thể".

Ngô Bình trầm ngâm: "Đại Thiên Tôn làm chuyện này nhất định là có dụng ý?"

Triệu Hàn Sơn gật đầu: "Đúng vậy. Học phủ truyền kỳ sẽ tuyển mộ thiên tài khắp nơi để sau này họ dốc sức vì Đại Thiên Tôn. Trong tương lai, thế giới bên dưới sẽ là nơi nhân tài hội tụ, cho nên Học phủ truyền kỳ rất quan trọng."

Ngô Bình: "Lần này Học phủ truyền kỳ tuyển bao nhiêu người?"

Triệu Hàn Sơn: "Khóa này sẽ tuyển 2547 học viên, cậu đứng thứ nhất trong đó nên chúng tôi bước đầu công nhận cậu là đệ tử cao cấp".

Ngô Bình cười nói: "Tôi còn tưởng rằng mình là đệ tử truyền kỳ".

Triệu Hàn Sơn: "Bởi vì Học phủ truyền kỳ mới được thành lập không lâu, nên không dễ dàng đặt trình độ của cậu quá cao. Ví dụ, nếu cậu được phong là đệ tử cấp mười, ngộ nhỡ về sau người tài giỏi hơn xuất hiện thì rất khó sắp xếp. Có điều cậu cứ yên tâm, mặc dù là đệ tử cao cấp, cũng không có đệ tử nào qua mặt được cậu. Dưới cậu cao nhất cũng chỉ là đệ tử cấp bốn mà thôi."

Ngô Bình: "Đệ tử cao cấp có đặc quyền gì không?"

Triệu Hàn Sơn: "Có rất nhiều lợi ích. Quy tắc của học phủ là như thế này. Những đệ tử hàng đầu sẽ được lấy nhiều tài nguyên nhất. Hiện tại, cậu là đệ tử cao cấp duy nhất, vì vậy một mình cậu được hưởng khoảng 50% tài nguyên của học phủ!"

Ngô Bình sửng sốt: "Một mình tôi được 50%?"

Triệu Hàn Sơn gật đầu: "Đừng kinh ngạc, mười hai đệ tử cấp bốn dưới cậu sẽ cùng được hưởng một nửa số tài nguyên còn lại, tức là 25%. Tương tự như vậy, đệ tử cấp một chỉ có thể lấy được khoảng 0.03% tài nguyên, đệ tử cấp hai thì khoảng 0.1%".

Ngô Bình cảm thán: "Cho nên mới nói Học phủ truyền kỳ đang muốn mau chóng bồi dưỡng một nhóm đại cao thủ".

Triệu Hàn Sơn: "Học phủ truyền kỳ vừa mới được thành lập và mọi thứ vẫn đang được thử nghiệm. Tài nguyên năm nay đã được mang tới học viện, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi lấy 50% tài nguyên mà cậu được hưởng".

Ngô Bình rất hứng thú: "Những tài nguyên này là gì? Đồng Thần Long, hay đan dược?"

Triệu Hàn Sơn cười nói: "Tất cả các tài nguyên đều được chuyển thành chi phiếu truyền kỳ, và học phủ nhận được tổng cộng khoảng một trăm tỷ chi phiếu truyền kỳ. Đây chỉ là tài nguyên cho năm đầu tiên, và trong tương lai sẽ ngày càng nhiều hơn".

Ngô Bình cau mày: "Chi phiếu truyền kỳ là cái gì? Đáng giá không?"

Triệu Hàn Sơn: "Sức mua của nó còn lớn hơn cả đồng Thần Long! Cậu sẽ nhận được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ, và với số chi phiếu đó, cậu có thể vào "Thiên khố" để lựa chọn tài nguyên tu luyện mà mình cần".

Ngô Bình: "Thiên khố? Đó là cái gì?"

Triệu Hàn Sơn: "Là các loại tài nguyên mà Đại Thiên Tôn thu thập được khi chinh chiến và cả tài nguyên của Tiên Giới, dần dần hình thành nên Thiên khố. Với chi phiếu truyền kỳ, cậu có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong Thiên khố".

Ngô Bình: "Thì ra là vậy. Xem ra, chi phiếu truyền kỳ chỉ có thể được sử dụng trong Thiên khố".

Triệu Hàn Sơn: "Nói trắng ra là Đại Thiên Tôn bỏ vốn ra đào tạo nhân tài cho Tiên Đình".

Sau đó ông ta thấp giọng nói: "Cho nên, trong hai năm đầu tiên, cậu nhất định phải đứng trên tất cả các đệ tử khác, như vậy mới có thể độc chiếm 50% tài nguyên".

Ngô Bình đương nhiên hiểu rõ điều này. Giả dụ, chỉ cần có ba đệ tử cao cấp thì tài nguyên anh lấy được sẽ giảm đi hai phần ba vì còn phải chia cho hai đệ tử còn lại.

"Còn mấy năm sau, khi những người kia chuẩn bị kỹ càng rồi, cậu khó mà được hưởng đãi ngộ như hiện giờ nữa".

Ngô Bình hiểu rõ, sau này tiêu chuẩn đệ tử cao cấp độ khó sẽ giảm xuống, dần dần sẽ có đệ tử cấp chín, cấp mười. Đến lúc đó dù giỏi cỡ nào cũng chỉ là một đệ tử cấp mười. Về phần đệ tử truyền kỳ thì độ khó sẽ cao hơn, có khả năng ngồi vững được mấy năm.

Đợi đến cuối, khi đệ tử cuối cùng lấy được tư cách đệ tử, Triệu Hàn Sơn liền dẫn Ngô Bình đi lấy tài nguyên.

Hai người đi đến một căn nhà gác mái, cửa gác xép đang mở, bên trong có mấy tu sĩ đang ngồi. Triệu Hàn Sơn cầm lấy huy hiệu học viên Học phủ truyền kỳ của Ngô Bình, trên đó có chứng minh thân phận của anh.

“Các vị vất vả rồi, đây là học viên Ngô Bình. Cậu ấy đến nhận tài nguyên năm nay”, Triệu Hàn Sơn nói.

Mấy người kia đang tán gẫu thì dừng lại, bọn họ liếc nhìn Triệu Hàn Sơn, sau đó lại nhìn Ngô Bình. Một người trong đó nói: "Triệu trưởng lão, phủ chủ nói tài nguyên tháng sau mới phân phát".

Triệu Hàn Sơn nhíu mày: "Rõ ràng có tài nguyên, vì sao không dựa theo quy định mà phát cho học viên?"

Người ban nãy thản nhiên nói: "Ông có thể hỏi phủ chủ, tôi cũng không thể giải thích cho ông được".


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.