“Nơi Võ Môn thành lập được gọi là Võ Sơn, bên ngoài Võ Sơn là núi xếp thành dãy, tổng cộng có ba trăm sáu mươi dãy núi”.
“Mà khu vực bên trong Võ Môn có tổng cộng một trăm lẻ tám dãy núi, nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn, cũng là cửu đường của Võ Môn”.
Giang Ngạo Tuyết giới thiệu.
Mấy người ở đây, từ cô ta ra thì không ai biết nhiều về Võ Môn.
“Bên ngoài là ba trăm sáu mươi dãy”.
“Bên trong là một trăm linh tám dãy”.
“Nơi trung tâm nhất là chín ngọn núi lớn!”
Ôn Hiến Chi tấm tắc khen: “Võ Môn này đúng là thánh địa nhỉ”.
Giang Ngạo Tuyết cười nói: “Thánh lực thiên địa của Võ Môn rất phù hợp với thánh mạch dưới lòng đất, những dãy núi này đều được Cuồng Võ Thiên Đế năm đó cải tạo lại rồi ngưng tụ thành”.
“Ba trăm sáu mươi dãy núi bên ngoài thì không có ai ở, mà một trăm lẻ tám dãy bên trong phân chia cho đệ tử Võ Môn ở. Chín tòa núi lớn có khí thế lấp bạt sơn hà, thôn thiên lấp đất”.
Nói xong, thánh thú phi hành lúc này đã giảm tốc độ, tiến vào dãy núi.
Nhưng thánh thú cũng không trực tiếp bay thẳng vào dãy núi mà bay theo hình tròn quanh Võ Môn rồi không ngừng thu hẹp lại vòng bay.
“Xem ra, Võ Môn cũng muốn cho đệ tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2597497/chuong-5075.html