Giờ phút này, Nhan Như Họa hoàn toàn hết chỗ nói.
Quả thật là cô ta dựa theo lời Tần Ninh nói, tìm được Giản Bác.
Chỉ là thời điểm tìm thấy Giản Bác, Giản Bác đang điên cuồng cá cược.
Ngay cả khi cô ta nói với Giản Bác, Tấn Triết sắp chết rồi, Giản Bác vẫn quay lại nói với cô ta rằng: “Trước hết đừng cho hắn ta chết, đợi ta cược xong ván này đã!”
Đây là hoàn toàn bị ma ám rồi.
Trước kia, khi tông chủ đời thứ nhất ở đây, còn có thể quản được mấy người này, bây giờ…một người cũng không quản được.
“Được rồi được rồi, chúng ta đến hỏi xem, rốt cuộc là sao lại thế này đi!”
Giản Bác phất tay nói.
Nhan Như Hoạ đi lên phía trước, đến chỗ sơn môn, mấy người kia lập tức cảnh giác.
Nhưng mà hôm nay, Tần Ninh còn đang ở đây, mấy tên đệ tử cũng không dám hống hách.
“Không biết hai vị đến Thánh Thú tông của chúng ta là có chuyện gì sao?”, cầm đầu là một đệ tử cảnh giới Thánh Nhân, lễ độ hỏi.
Hửm?
Cái gì?
Nhan Như Hoạ và Giản Bác sửng sốt.
Đến Thánh Thú tông của ta là có chuyện gì sao?
“Từ bao giờ mà ngươi là đệ tử của Thánh Thú tông thế, ta là Đời thứ sáu sao lại không biết ngươi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2595131/chuong-4303.html