“Ta biết ta biết…”, Nhan Như Hoạ không chút để ý nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ quan sát kỹ”.
“Nhưng mà, nếu như không có Ma tộc xuất hiện giống như lời ngươi nói, ta sẽ không ra tay, còn nếu có người cấu kết với Ma tộc, ta nhất định sẽ ra tay, tuyệt đối không thoái thác”.
“Thành giao!”
Nhan Như Hoạ lại nói: “Nhưng mà ngươi cũng phải giúp ta một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Cứ đi theo ta là được!”
Nhan Như Hoạ cười nói.
Tần Ninh đứng dậy, nhìn về phía Vân Sương Nhi nói: “Nói với Dương Tam Tuần, chiều nay ta sẽ không đến”.
“Được!”
Tần Ninh rời đi cùng Nhan Như Hoạ.
Hai người rời khỏi Thiên Hạc lâu, đi về hướng ngoại thành.
Nhan Như Hoạ không nhịn được cười nói: “Cô vợ nhỏ nũng nịu kia cũng thật yên tâm về ngươi, không sợ ta mang ngươi đi, câu mất hồn phách của ngươi sao?”
“Cô?”
Tần Ninh nhìn về phía Nhan Như Hoạ, không nhịn được cười nói: “Cô lấy đâu ra tự tin như vậy?”
“Ngươi…”, Nhan Như Hoạ hừ một tiếng, lồng ngực phập phồng, rồi lại xuỳ một cái nói: “Bản cô nương lười so đo với ngươi”.
“Được rồi, dẫn ta ra đây làm cái gì?”
Tần Ninh không kiên nhẫn nói.
“Tìm người!”
Nhan Như Hoạ tiếp tục nói: “Lần này ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/2594692/chuong-4154.html